Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 11 Dùng vũ lực để ép buộc

  • Rất nhanh sau đó, Tống Trọng Bình đã thăm dò được, cả nhà Trần Ninh và Tống Trọng Bân đang dùng bữa tại nhà hàng Dạo bước trên mây.
  • Ông ta đưa một đám đàn em Tang Cẩu hùng hổ đến nhà hàng Dạo bước trên mây.
  • Nhưng khi vừa mới đến cửa nhà hàng tây, bọn họ đã bị mấy chục nhân viên bảo vệ mặc vest, đi giày da chặn ngay lối vào của nhà hàng.
  • Tống Trọng Bình liếc nhìn đám nhân viên bảo vệ đang chặn đường bọn họ, tức giận nói: "Tránh ra!"
  • Trong số mấy chục người đàn ông mặc vest, một cậu thanh niên có vết bớt lớn màu xanh trên má trái đi tới, nhìn Tống Trọng Bình bằng vẻ lạnh lùng: "Anh Bảo của chúng tôi nói rằng có khách quý đang dùng cơm. Để đề phòng có người quấy rầy khách quý của anh Bảo dùng bữa, hiện tại sẽ không tiếp bất kỳ khách hàng nào nữa."
  • Tang Cẩu đang đứng bên cạnh Tống Trọng Bình mạnh miệng quát: "Quỷ mặt xanh, hôm nay Tam gia bọn tao không đến chỗ mày ăn cơm mà là tới tìm người, tránh ra."
  • Thạch Thanh bĩu môi: "Dám làm loạn ở chỗ của anh Bảo bọn tao, tao thấy chúng mày chán sống rồi. Bây giờ tao cho chúng mày cơ hội cút đi. Nếu như tao ra tay thì tất cả chúng mày sẽ bị khiêng ra ngoài đấy."
  • Mọi người đều biết rằng Đổng Thiên Bảo là ông trùm thế giới ngầm khu phía đông của Trung Hải, thú mặt xanh Thạch Thanh là đàn em số một của Đổng Thiên Bảo, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
  • Ánh mắt Tống Trọng Bình nhìn về phía bên trong nhà hàng, ông ta đã nhìn thấy cả nhà Trần Ninh và Tống Trọng Bân đang ăn trưa.
  • Ông ta thấy đây là địa bàn của Thạch Thanh, hơn nữa phe của Thạch Thanh có người đông thế mạnh, cộng thêm cả việc ông ta đến đây chủ yếu là để lấy thuốc từ tay Tống Trọng Bân, nên lúc này không muốn gây thêm rắc rối.
  • Ông ta chậm rãi nói với Thạch Thanh: "Thạch Thanh, người mà tôi muốn tìm đang ở trong đó, cậu xem liệu có thể châm chước được không?"
  • Thạch Thanh không thèm nể mặt gì cả, anh ta thờ ơ nói: "Không được, khách quý của anh Bảo chúng tôi đang dùng bữa bên trong, không ai có thể vào quấy rầy. Nếu ông không đi thì phải ở lại chỗ này rồi."
  • Tang Cẩu hạ thấp giọng nói: "Tam gia, làm sao bây giờ?"
  • Tống Trọng Bình hít một hơi thật sâu, sau đó nói với vẻ oán hận: "Chúng tôi đi trước, để lại một người ở lại đây, khi nào anh hai tôi đi ra thì lập tức thông báo cho tôi."
  • Rốt cuộc đám người Tống Trọng Bình cũng không dám gây chuyện trên địa bàn của Đổng Thiên Bảo, để lại một tên đàn em ngồi xổm trước cửa nhà hàng, cả đám tạm thời bỏ đi.
  • Thạch Thanh thấy đám người Tống Trọng Bình biết điều mà bỏ đi, tuy nhiên lại để lại một người ngồi chờ ở cửa.
  • Anh ta biết Tống Trọng Bình đang nhắm đến vị khách ngồi ở một bàn nào đó trong nhà hàng, chứ không phải nhằm vào nhà hàng Dạo bước trên mây của bọn họ, nên anh ta cũng không so đo.
  • Cả nhà Trần Ninh và Tống Sính Đình ăn cơm trưa xong thì đi ra khỏi nhà hàng.
  • Có một người đang ngồi chờ ở trước cửa nhà hàng, nhanh chóng thông báo cho Tống Trọng Bình: "Tam gia, anh Cẩu, bọn họ ra ngoài rồi."
  • Đột nhiên hàng loạt tiếng "rầm rập" vang lên, Tống Trọng Bình và Tang Cẩu dẫn theo mấy chục tên đàn em, hùng hổ lao ra từ cầu thang an toàn.
  • Tống Trọng Bân hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Trọng Bình: "Em ba, sao em lại tới đây?"
  • Tống Trọng Bân không có địa vị gì trong nhà họ Tống cả, lần này Tống Trọng Bình đến tìm Tống Trọng Bân nhưng lại bị ép ngồi chờ trước cửa nhà hàng tận nửa tiếng, lúc này trong lòng ông ta đã tràn đầy lửa giận.
  • Tống Trọng Bình lạnh lùng nói: "Đừng có mà giả bộ với tôi, lấy ra đây!"
  • Tống Trọng Bân nhíu mày: "Lấy cái gì?"
  • Tống Trọng Bình tức giận nói: "An cung hoàn, mau trả an cung hoàn của nhà chúng tôi lại cho tôi, tôi sẽ không so đo với anh, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt."
  • Mã Hiểu Lệ nghe xong thì nổi đóa: "Từ khi nào an cung hoàn là của các người, các người tới xin thuốc, đây là thái độ xin thuốc hay sao?"
  • Tống Trọng Bình bĩu môi: "Chị lấy an cung hoàn làm quà để tặng cho chúng tôi, dĩ nhiên là của chúng tôi rồi."
  • Mã Hiểu Lệ tức giận nói: "Nhưng các người không cần, ném xuống đất rồi."
  • Tống Trọng Bình hừ một tiếng: "Các người tặng cho chúng tôi thì đương nhiên là của chúng tôi. Cho dù chúng tôi uống hay ném xuống đất thì đều là của chúng tôi."
  • "Tốt nhất các người nên lấy an cung hoàn ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."
  • Mã Hiểu Lệ rất tức giận trước lời nói của Tống Trọng Bình, bà chống nạnh mắng: "Được lắm, các người bắt nạt gia đình tôi cũng không ít, bây giờ tôi muốn nhìn xem các người không khách sáo như thế nào?"
  • Cô con gái trong lòng Trần Ninh nhìn thấy ông ngoại, bà ngoại và ông ba đang tranh cãi ầm ĩ, cô bé không nhịn được mà ôm chặt cổ Trần Ninh, rụt rè nói: "Ba ơi, con sợ."
  • Trần Ninh quay đầu lại nói với cả nhà Tống Sính Đình: "Tiểu Đình, ba mẹ, hai người đưa Thanh Thanh đến công viên giải trí trên tầng chín chơi một lát, chuyện ở đây cứ giao cho con xử lý là được."
  • Vợ chồng Tống Trọng Bân cảm thấy rằng viên an cung hoàn có giá trị xa xỉ này thuộc về Trần Ninh, để cho Trần Ninh giải quyết thì tốt hơn.
  • Nếu như bọn họ nói chuyện với Tống Trọng Bình, Tống Trọng Bình sẽ lấy tình cảm gia đình ra để uy hiếp, như vậy cũng không tốt.
  • Vì vậy, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ ôm cháu ngoại Tống Thanh Thanh đi trước, đến công viên giải trí trên tầng chín chơi, để Trần Ninh xử lý chuyện này.
  • Tống Sính Đình cảm thấy không yên tâm, ở lại với Trần Ninh.
  • Tống Trọng Bình muốn ngăn cản vợ chồng Tống Trọng Bân rời đi, ông ta tức giận nói: "Các người đừng đi!"
  • Trần Ninh lại lấy viên thuốc kia ra, thờ ơ nói: "Thuốc ở chỗ của tôi, thuốc cũng là của tôi, ông muốn lấy thuốc thì cứ nói chuyện với tôi, không liên quan đến họ."
  • Tống Trọng Bình nhìn thấy thuốc ở chỗ Trần Ninh, lúc này mới để vợ chồng Tống Trọng Bân và Tống Thanh Thanh đi.
  • Ông ta nhìn viên thuốc trong tay Trần Ninh bằng vẻ tham lam: "Cậu nhóc, tốt nhất là bây giờ cậu nên đưa thuốc cho tôi."
  • Tống Sính Đình lạnh lùng nói: "Chú ba, Trần Ninh tặng viên thuốc này cho ông nội làm quà, các người không cần lại còn ném xuống đất. Bây giờ lại chạy tới đây đòi, đây là lý lẽ gì cơ chứ?"
  • Tống Trọng Bình nói với giọng điệu kiêu ngạo: "Các người tặng cho chúng tôi, cho dù chúng tôi ném xuống đất thì cũng là của chúng tôi, hiện tại tôi cho hai người lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn giao thuốc ra, tôi sẽ thưởng cho hai người một triệu tệ; hoặc là tôi sẽ cho Tang Cẩu đến ép hai người."
  • Trần Ninh hờ hững nói: "Tham đấy, viên thuốc này của tôi trị giá mười triệu tệ, ông lại đòi mua với giá một triệu tệ."
  • Tống Trọng Bình nghĩ rằng Trần Ninh không biết giá của viên thuốc này, không ngờ Trần Ninh lại biết.
  • Ông ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, giả vờ lớn tiếng quát: "Cậu nhóc, cậu đang rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt đấy."
  • "Tang Cẩu, ra tay cướp thuốc."
  • Tống Trọng Bình vừa dứt lời, Tang Cẩu lập tức dẫn theo mấy chục tên đàn em bao vây xung quanh Trần Ninh và Tống Sính Đình.
  • Tang Cẩu cười lạnh và nói: "Cậu nhóc, anh Cẩu tôi nới lỏng gân cốt cho cậu đây, khà khà..."
  • Trần Ninh chỉ bình tĩnh đáp: "Người đâu, bắt bọn họ lại."
  • Khi giọng nói của Trần Ninh vừa vang lên, đám Thạch Thanh mặc vest đang đứng bên cạnh họ như pho tượng lập tức cử động.
  • Tiếng đánh nhau vang lên ầm ĩ, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, cửa ra vào của nhà hàng lập tức biến thành địa ngục Tu La.
  • Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, Tống Sính Đình che miệng lại, tận mắt nhìn đám người Thạch Thanh đánh gục cả đám người Tang Cẩu như thể đang giết gà giết chó.
  • Cuộc ẩu đả nhanh chóng kết thúc, bên cạnh Tống Trọng Bình đã không còn ai có thể đứng thẳng, tất cả đàn em của ông ta đều ngã trong vũng máu.
  • Chân tay Tống Trọng Bình lạnh như băng, hoảng sợ nhìn đám người Trần Ninh, Tống Sính Đình và Thạch Thanh, giọng nói run lên: "Các người... các người..."
  • Thạch Thanh lạnh lùng nói: "Dám xấc láo với khách quý của anh Bảo bọn tao, bắt ông ta lại."
  • Đàn em đứng sau lưng Thạch Thanh đằng đằng sát khí, chuẩn bị ra tay với Tống Trọng Bình.
  • Nhưng Tống Sính Đình lại vội vàng nói: "Trần Ninh, ông ta là chú ba của tôi, lần này coi như bỏ qua nhé?"
  • Trần Ninh cười dịu dàng và nói: "Nghe lời vợ vậy, Thạch Thanh, nghe thấy lời vợ tôi nói không?"
  • Thạch Thanh lập tức gọi đàn em dừng lại, cung kính nói: "Vâng, anh Trần."
  • Trần Ninh nhìn về phía Tống Trọng Bình vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ, thờ ơ nói: "Trở về nói với Tống Trọng Hùng rằng, nhờ người thì phải có thái độ của kẻ nhờ người. Nếu muốn cứu ông cụ Tống thì bảo Tống Trọng Hùng đích thân đến cầu xin ba mẹ vợ của tôi!"
  • Trần Ninh nói xong, lập tức nắm tay Tống Sính Đình rời đi.
  • Tống Sính Đình vốn đã bị tiếng gọi vợ của Trần Ninh làm cho đỏ mặt, bây giờ lại được Trần Ninh nắm tay, trái tim càng đập nhanh hơn.