Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương sau
Chiến long vô song

Chiến long vô song

Last update: 2021-07-16

<p>Chương 1 Chiến Thần phương Bắc</p>

  • Cả thành phố Trung Hải đang giới nghiêm.
  • Một chiếc máy bay quân sự chậm rãi hạ cánh xuống sân bay Trung Hải.
  • Mấy trăm lính đặc công với súng thật đạn thật đang xếp hàng ngay ngắn ở trên sân bay.
  • Tất cả chiến sĩ đều nhìn chiếc chuyên cơ mới hạ cánh bằng ánh mắt sùng bái.
  • Trần Ninh đi đôi giày lính màu đen bước từ trên chuyên cơ xuống.
  • "Nghiêm!"
  • "Chào!"
  • Theo một sĩ quan ở đó ra lệnh một tiếng vang dội.
  • Mấy trăm binh lính có mặt đều đồng loạt cúi chào rất chỉnh tề, đồng thời hô to: "Chào mừng thiếu soái đến Trung Hải!"
  • Thiếu soái Trần Ninh, Chiến Thần phương Bắc.
  • Đi bộ đội lúc còn trẻ và liên tiếp giành chiến thắng trong các cuộc chiến.
  • Năm năm qua, anh đã lập được chiến công lừng lẫy ở biên giới phía Bắc.
  • Cũng nhờ có anh canh giữ ở biên giới nên mới có thể liên tục đánh bại quân địch tới xâm phạm, mới có sự phồn vinh và ổn định của Hoa Hạ hôm nay.
  • Trần Ninh với dáng người cao ráo, đôi mắt như sao.
  • Nhưng lúc này anh khẽ nhíu mày, thản nhiên nói với đội trưởng đội cảnh vệ Điển Chử bên cạnh: "Không phải tôi đã dặn cần khiêm tốn à?"
  • Điển Chử lúng túng nói: "Thiếu soái, tôi đã thông báo với bên Trung Hải, không ngờ bọn họ vẫn làm khoa trương như vậy."
  • Trần Ninh: "Dặn bọn họ giải trừ giới nghiêm, tất cả đều trở về đi. Cậu cũng không cần đi theo tôi, tôi sẽ có sắp xếp khác."
  • Điển Chử làm lễ chào: "Vâng, thiếu soái!"
  • Trần Ninh đi một mình ra khỏi sân bay. Ngày thường anh nổi tiếng là người luôn bình tĩnh, không ngờ lại có tâm trạng căng thẳng, kích động.
  • Năm năm trước, vì mẹ mất nên anh uống rượu say, nằm ở đầu đường.
  • Một cô gái tốt bụng đã cứu anh. Nhưng trong lúc anh say rượu đã xảy ra quan hệ với cô.
  • Sau khi anh tỉnh lại thì cô đã đi rồi.
  • Anh vẫn luôn tìm kiếm, khổ sở tìm hết năm năm, gần đây cuối cùng mới có tin tức.
  • Cô gái kia tên là Tống Sính Đình, đến nay vẫn chưa lấy chồng.
  • Nhưng bởi vì một đêm ngắn ngủi với anh năm đó, cô đã sinh ra một cô con gái tên là Tống Thanh Thanh.
  • Trần Ninh thầm nghĩ: Sính Đình, Thanh Thanh, mấy năm nay hai người đã phải chịu khổ rồi.
  • Lần này anh về, nhất định sẽ khiến cho hai người khổ tận cam lai, cho mẹ con em một tương lai tươi sáng.
  • ...
  • Trong phòng khách của công ty Thiên Tư.
  • Tống Sính Đình mặc bộ váy công sở, trang điểm già dặn và xinh đẹp, đang bàn chuyện hợp đồng với khách hàng là Hoàng Đắc Chí.
  • Lúc này, cô đang trừng mắt nhìn gã đàn ông béo mập, vừa xấu hổ lại tức giận, từ chối: "Xin lỗi ông chủ Hoàng, tôi không làm được yêu cầu của ông, tôi không phải là loại người bán mình vì thành tích."
  • Cô nói xong, xoay người muốn bỏ đi.
  • Hoàng Đắc Chí giơ tay ngăn cản Tống Sính Đình, cười híp mắt nói: "Cô Tống cần gì phải tức giận chứ? Không phải tôi chỉ bảo cô mặc mấy bộ đồ lót mới nhất của công ty các cô cho tôi ngắm, xem hiệu quả thôi à?"
  • "Giờ tôi nói thẳng, nếu cô bằng lòng mặc cho tôi xem. Sau khi tôi thấy thỏa mãn, lập tức đặt đơn hàng trị giá năm mươi triệu."
  • "Mặt khác, tôi lại thưởng riêng cho cô một triệu, cô thấy thế nào?"
  • Tống Sính Đình tức giận nói: "Ông chủ Hoàng, mong ông hãy tự trọng một chút đi!"
  • Hoàng Đắc Chí cười lạnh: "Tự trọng à?"
  • "Cả giới thượng lưu Trung Hải có ai không biết chuyện hư hỏng của cô chủ nhà họ Tống cô năm năm trước chứ? Cô còn giả vờ trong sáng thuần khiết làm gì?"
  • Mặt Tống Sính Đình tái nhợt. Chuyện năm đó vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng cô, cũng khiến gia tộc họ Tống bị sỉ nhục.
  • Cô ghét nhất là có người khác nhắc tới chuyện này, không ngờ Hoàng Đắc Chí lại chọc thẳng vào chỗ đau của cô.
  • Cô lạnh lùng nói: "Tôi không cần phải giải thích với ông về cuộc sống cá nhân của tôi. Còn về hợp tác giữa công ty chúng tôi và ông cũng sẽ dừng ở đây, xin lỗi không thể tiếp chuyện ông được nữa!"
  • Hoàng Đắc Chí nhìn Tống Sính Đình tuyệt mỹ quyến rũ, lại nhìn mấy bộ đồ lót đôi trên mặt bàn hội nghị, mỉm cười nói: "Cô Tống, họ Hoàng tôi chưa từng vừa mắt người phụ nữ nào mà không có được. Nếu cô đã không biết điều, vậy đừng trách tôi không thương hương tiếc ngọc."
  • Hoàng Đắc Chí vừa dứt lời, hai vệ sĩ phía sau ông ta đã cười xấu xa, một trái một phải bao vây Tống Sính Đình.
  • Tống Sính Đình vừa sợ lại vừa phẫn nộ: "Các người muốn làm gì?"
  • Hoàng Đắc Chí mỉm cười nói: "Tôi thích cô Tống, chỉ muốn vui vẻ với cô Tống một chút thôi. Cô Tống đã không biết điều, vậy đừng trách họ Hoàng tôi thô lỗ."
  • Tống Sính Đình nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cô đột nhiên xông về phía cửa, muốn bỏ chạy.
  • Nhưng cô lại bị hai tên vệ sĩ của Hoàng Đắc Chí nắm lấy cổ tay và kéo lại.
  • Tống Sính Đình run giọng kêu lên: "Cứu, có ai không, cứu tôi với..."
  • Hoàng Đắc Chí cười dữ tợn: "Ha ha, tôi cố ý chờ gần hết giờ làm mới qua. Giờ này thì nhân viên trong công ty các cô đã về hết rồi. Bây giờ cô có hét tới rách cổ họng cũng chẳng có ai đến cứu cô đâu."
  • Tống Sính Đình không ngờ Hoàng Đắc Chí bỉ ổi như vậy, nước mắt lưng tròng, vừa tuyệt vọng vừa bất lực.
  • Hoàng Đắc Chí nhìn Tống Sính Đình bị hai vệ sĩ của ông ta giữ chặt hai tay, cười dâm đãng: "Đừng khóc, để anh thương em..."
  • Ông ta còn chưa dứt lời, đột nhiên có tiếng động lớn vang lên.
  • Cửa phòng khách bị người ta đạp bay, đập mạnh vào đám người Hoàng Đắc Chí phía trước mặt, làm mọi người giật mình.
  • Một người đàn ông cao ráo, mày kiếm mắt sáng đi đến. Đó chính là Trần Ninh.
  • Tống Sính Đình vừa nhìn thấy Trần Ninh, bỗng run lên. Là anh ta!
  • Vừa rồi, cô suýt nữa bị Hoàng Đắc Chí làm nhục nhưng vẫn cố nhịn, không rơi nước mắt.
  • Lúc này cô vừa thấy Trần Ninh đến, cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra như chuỗi ngọc bị đứt dây.
  • Trần Ninh thấy cô rơi nước mắt, không ngờ trái tim cứng rắn lạnh lùng suốt mấy năm qua của anh lại không nhịn được mà cảm thấy đau xé lòng.
  • Năm năm trước, cô cứu anh.
  • Nhưng trong lúc anh say rượu đã cưỡng bức cô.
  • Năm năm qua, Trần Ninh chưa từng ngừng tìm kiếm tung tích của cô dù chỉ một phút.
  • Mỗi đêm cô đều xuất hiện ở trong giấc mơ của anh. Năm năm qua, cô đã vô thức trở thành người phụ nữ mà Trần Ninh nhớ mãi không quên.
  • Trần Ninh và Tống Sính Đình gặp lại nhau, ánh mắt cả hai người đều đặc biệt phức tạp.
  • Giọng nói của Hoàng Đắc Chí lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người. Ông ta quan sát thấy Trần Ninh mặc quần áo bình thường, hung ác hỏi: "Thằng nhóc, mày là ai?"
  • Trần Ninh không nhìn Hoàng Đắc Chí, trong mắt anh chỉ có Tống Sính Đình. Anh trầm giọng nói: "Đi theo anh!"
  • Nước mắt Tống Sính Đình tuôn ra như mưa, không ngừng lắc đầu và lùi lại.
  • Năm năm trước, người này đã cưỡng bức cô, làm cả nhà cô bị sỉ nhục, trở thành trò cười cho cả thành phố Trung Hải. Mấy năm qua, cô không biết mình làm sao chịu nổi sự xem thường và chế giễu của những người khác.
  • Bây giờ, người này gặp cô, câu nói đầu tiên chính là cứng rắn ra lệnh cho cô đi theo anh. Anh xem cô là gì chứ?
  • Hoàng Đắc Chí bị Trần Ninh phá hỏng chuyện tốt, bây giờ còn nghe được anh nói muốn dẫn Tống Sính Đình đi.
  • Ông ta tức giận nói: "Thằng nhóc, mày đang tìm chết đấy! Vương Cường, Trương Lực, đánh gãy chân thằng này cho tôi!"
  • "Vâng, ông chủ!"
  • Hai người vệ sĩ cao lớn lao về phía Trần Ninh với dáng vẻ hung ác.
  • Hai tiếng bịch bịch vang lên, Trần Ninh đá chân hai phát nhanh như tia chớp, đã đá cho hai gã vệ sĩ bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
  • Ngực của hai gã vệ sĩ đều lõm xuống, xương sườn gãy hết và lập tức hôn mê.
  • Sau khi Trần Ninh đá hai gã vệ sĩ ngã xuống, anh lạnh lùng đi về phía Hoàng Đắc Chí.
  • Hoàng Đắc Chí không ngờ Trần Ninh giỏi võ như vậy, ông ta miệng hùm gan sứa quát: "Mày muốn làm gì?"
  • "Mày có biết tao là ai không? Tao là ông chủ đoàn lớn Minh Đại, Hoàng Đắc Chí!"
  • "Trong cả thành phố Trung Hải, không ai dám đắc tội tao. Những kẻ đắc tội tao đều sẽ bị chết rất thê thảm."
  • Trần Ninh đi tới trước mặt Hoàng Đắc Chí, lạnh lùng hỏi: "Nói nhảm xong chưa?"
  • Hoàng Đắc Chí há hốc mồm. Ông ta vốn định lấy thân phận ra đe dọa Trần Ninh, nhưng không ngờ đổi lấy một câu nói như vậy của Trần Ninh. Ở Trung Hải lại có kẻ không sợ ông ta à?
  • Trần Ninh giơ chân lên, đá mạnh vào chân trái của Hoàng Đắc Chí.
  • Rắc, một tiếng xương gãy vang lên!
  • Ống xương chân trái của Hoàng Đắc Chí đã bị Trần Ninh đá gãy. Ông ta đau đớn kêu lên thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
  • Trần Ninh dường như không nhìn thấy, đi về phía Tống Sính Đình đang vô cùng chấn động. Giọng anh dịu dàng hơn vừa nãy: "Đi theo anh nhé?"
  • "Tôi không đi!"
  • Cô cắn môi từ chối. Cô không thể tha thứ cho anh được.
  • Chính là ác ma này đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cô.
  • "Sau đêm năm năm trước, anh đã đi tìm em khắp nơi, tìm suốt năm năm. Bây giờ em đừng mong trốn được nữa."
  • Trần Ninh nói xong, ngang ngược bế cô lên và bước nhanh rời khỏi đó.