Chương 8 Cô muốn tôi nói gì
- Lâm Tân Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn rõ mặt người đàn ông, ngạc nhiên nói: "Bác sĩ Hà."
- Một đám người đứng ở phía sau lưng anh ta, Lâm Tân Ngôn càng thêm kinh ngạc, "Tại, tại sao anh lại ở đây?"
- Em trai mắc chứng tự kỷ của cô được Hà Thụy Trạch khám chữa, nhiều lần qua lại nên họ đã quen nhau.
- Hà Thụy Trạch nhẹ nhàng mỉm cười, còn chưa nói gì, giám đốc của bệnh viện này đã mở lời, "Bác sĩ Hà đến bệnh viện của chúng tôi để tham dự buổi hội đàm."
- Hà Thụy Trạch là một bác sỹ tâm lý học nổi tiếng, đặc biệt là về chứng tự kỷ.
- “Còn em thì sao, tại sao em lại ở đây, không khỏe sao?” Hà Thụy Trạch hỏi.
- Nghĩ đến thái độ kiên quyết của mẹ, Lâm Tân Ngôn run lên.
- “Ngôn Ngôn!” Trang Tử Khâm cầm phiếu xét nghiệm trên tay vội vàng chạy tới từ hành lang bên kia, nghe y tá nói cô chạy đi rồi, Trang Tử Khâm sợ hãi, nhìn thấy cô liền kích động gọi.
- Lâm Tân Ngôn mím môi, sống mũi cay cay, "Mẹ..."
- Hà Thụy Trạch nói với giám đốc bệnh viện đang đứng bên cạnh, "Mọi người đi trước đi, tôi có chút việc."
- "Nếu bác sĩ Hà có việc bận thì chúng tôi sẽ không làm phiền nữa, nhưng tôi trân thành mời bác sĩ Hà đến làm việc tại bệnh viện của chúng tôi. Nếu anh có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng đáp ứng."
- Hà Thụy Trạch nhẹ nhàng nói, "Tôi sẽ cân nhắc."
- “Bác gái, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, ở đây không thích hợp.” Bệnh viện có rất nhiều người qua lại, không thích hợp để nói chuyện.
- Trang Tử Khâm cũng biết Hà Thụy Trạch, nhiều khi khám bệnh cho con trai nhưng không có đủ tiền, bác sĩ Hà đã bù tiền trước cho họ.
- Trang Tử Khâm rất tôn trọng anh ta.
- Vì vậy, bà nắm chặt cổ tay Lâm Tân Ngôn, sợ cô sẽ bỏ chạy lần nữa.
- Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Lâm Tân Ngôn liền quỳ gối trước mặt Trang Tử Khâm, "Mẹ, con cầu xin mẹ, Hạnh Kỳ đã đi rồi, để con giữ lại đứa bé được không?"
- Hà Thụy Trạch cau mày, ý gì vậy? Ngay sau đó anh ta phản ứng lại, ánh mắt dừng lại trên bụng dưới của cô.
- Nhìn giấy xét nghiệm trong tay Trang Tử Khâm, gần như đã biết được cô đang mang thai.
- Kinh ngạc, không thể tin được.
- Anh ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi.
- Lâm Tân Ngôn rất ít khi khóc trước mặt Trang Tử Khâm, ngay cả khi em trai cô chết, cô cũng chỉ khóc thầm, chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt Trang Tử Khâm cả.
- Không phải Trang Tử Khâm đang ép cô, nhưng nếu cô sinh đứa bé này ra, liệu cô có còn tương lai không?
- Người ta nói làm mẹ sẽ mạnh mẽ hơn, nhìn thái độ này của cô, muốn cô bỏ đứa bé này rất khó, Trang Tử Khâm thở dài một hơi, "Tùy con vậy."
- Nói xong, bà quay lưng bỏ đi, trong lòng cảm thấy khó chịu, không biết phải đối mặt với con gái như thế nào.
- Lâm Tân Ngôn từ từ ngồi xổm xuống, phải cố gắng mạnh mẽ, rơi nước mắt chính là đầu hàng, cô không muốn khóc nhưng không kìm được, vết thương và nỗi đau tích tụ trong lòng đã ăn mòn tim phổi của cô.
- Trước khi về nước, anh ta đã từng tìm họ, lúc đó mới biết rằng họ đã về nước rồi, em trai cô đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.
- Anh ta không nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
- Hà Thụy Trạch ngồi xổm xuống vuốt lưng cho cô, khi quen cô gái này, cô mới chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng cô lại rất hiểu chuyện, chăm sóc em trai và mẹ của mình.
- Có lần, anh tận mắt chứng kiến cô chỉ đủ tiền mua hai phần cơm, cô đưa cơm cho mẹ và em trai, rõ ràng là bản thân mình không ăn, nhưng lại nói với Trang Tử Khâm rằng cô đã ăn rồi.
- Hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
- Hà Thụy Trạch đưa tay định xoa đầu cô để an ủi, nhưng tay anh ta chưa kịp chạm tới, Lâm Tân Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, "Cảm ơn sự giúp đỡ trước đây của anh, sau này em có tiền nhất định sẽ trả lại cho anh. "
- Tay của Hà Thụy Trạch dừng lại phía trên mái tóc của cô, lòng bàn tay từ từ nắm chặt lại, thu về và mỉm cười nói: "Đồ ngốc, số tiền đó là anh tự nguyện giúp em, không cần phải trả lại."
- Lâm Tân Ngôn lắc đầu, "Anh tốt bụng, nhưng em phải ghi nhớ."
- Nếu sau này có khả năng thì nhất định sẽ trả lại.
- Hà Thụy Trạch đỡ cô dậy, "Em sống ở đâu, anh đưa em về."
- Lúc này, Lâm Tân Ngôn lo lắng cho Trang Tử Khâm nên gật đầu nói ra địa chỉ.
- Khi Lâm Tân Ngôn đẩy cửa xe bước xuống, Hà Thụy Trạch hỏi cô: "Sau này em có về đó không?"
- Lâm Tân Ngôn quay đầu lại nhìn anh ta, lắc đầu, "Sẽ không về đó nữa ạ."
- Khó khăn lắm mới quay lại.
- Lâm Tân Ngôn trở về chỗ ở của mình, nhìn thấy Trang Tử Khâm đang ngồi trên ghế lau nước mắt, trái tim cô như bị thứ gì đó xé rách.
- Trang Tử Khâm lau nước mắt, không nhìn cô, "Mẹ không sao, con về đi."
- "Mẹ…"
- “Là mẹ không chăm sóc tốt cho con.” Trang Tử Khâm lau nước mắt, nhưng lau đi rồi vẫn còn nữa, không ngăn được.
- Lâm Tân Ngôn chạy đến ôm chầm lấy bà, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc thảm thiết, trút ra nỗi đau trong lòng.
- Rất lâu sau, họ mới bình tĩnh lại, Lâm Tân Ngôn nói với Trang Tử Khâm về giao dịch của mình và Tông Cảnh Hạo để bà không phải lo lắng cho bản thân.
- Trang Tử Khâm vô cùng sửng sốt, hôn nhân sao có thể coi như trò đùa?
- Mặc dù bà không tán thành bất kỳ cuộc giao dịch hôn nhân nào, nhưng con gái bà đã mang thai, đã không còn trong trắng nữa. Có lẽ người đàn ông nhà họ Tông đó cũng sẽ không thể chấp nhận được, như vậy cũng tốt.
- Sau này bà sẽ chăm sóc cho con gái.
- Buổi tối, Lâm Tân Ngôn trở về biệt thự, Tông Cảnh Hạo không có ở đó, ăn tối xong, cô đi dạo trong sân của biệt thự để tiêu hóa thức ăn, nhân tiện ngắm nhìn quang cảnh xung quanh biệt thự.
- Muộn hơn một chút, cô quay trở lại phòng, nhưng cảm thấy khát nước, cô vào phòng bếp để rót nước uống.
- Sau khi uống hết nửa ly nước, Lâm Tân Ngôn chuẩn bị trở về phòng ngủ, bỗng nhiên có tiếng vặn tay nắm cửa, tiếp đó cửa được mở ra.
- Lập tức, một thân hình cao lớn bước vào, theo sau là một bóng người xinh đẹp xán lạn.
- Lâm Tân Ngôn sững sờ.
- Không ngờ Tông Cảnh Hạo lại đưa người phụ nữ mình thích về nhà muộn như vậy.
- Bạch Trúc Vi cũng sững sờ khi nhìn thấy cô, đây không phải là người phụ nữ ở bệnh viện ngày hôm đó sao?
- Cô ta ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, khuôn mặt mang đường nét rõ ràng của anh rất lạnh lùng.
- Tại sao anh ấy lại tức giận vào ngày hôm đó?
- Có liên quan đến người phụ nữ này sao?
- Phụ nữ luôn rất nhạy cảm, sự khác thường của Tông Cảnh Hạo khiến Bạch Trúc Vi phải phòng bị Lâm Tân Ngôn.
- “Tôi, tôi về phòng trước đây.” Lâm Tân Ngôn không muốn trở thành kỳ đàn cản mũi đáng ghét.
- “Chờ đã.” Tông Cảnh Hạo nặng nề nhìn cô, cô mặc một bộ đồ ngủ rất kín đáo, chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, lộ ra hai cánh tay trắng nõn, hiện lên vẻ thuần khiết.
- Chỉ là khi nghĩ đến những việc cô đã làm, anh cảm thấy chán ghét hơn, "Ngoài tôi ra, Trúc Vi cũng là chủ nhân của nơi này, cô hiểu ý tôi không?"
- Lâm Tân Ngôn cảm thấy anh đã làm việc thừa thãi, cô cũng chưa bao giờ coi mình là chủ nhân của nơi này, anh cần gì phải nhấn mạnh?
- “Tôi biết, vậy tôi đi ngủ trước đây.” Lâm Tân Ngôn xoay người đi về phía phòng.
- “Cô Lâm.” Bạch Trúc Vi nhìn cô, “Xin lỗi.”
- Lâm Tân Ngôn khó hiểu, kinh ngạc nhìn cô ta.
- Vẻ mặt của cô ta vô cùng hối lỗi, "Tuy rằng cô và anh Hạo có hôn ước, nhưng anh Hạo và tôi quen nhau lâu hơn cô. Nếu không vì cô thì hôm nay tôi chính là người được gả vào nhà này, chúng tôi yêu nhau, vì thế——"
- “Vì thế cái gì?” Lâm Tân Ngôn nghĩ người phụ nữ này thật kỳ lạ.
- Cô biết rõ thân phận của mình, cũng không hề cản trở họ.
- Tại sao cô ta lại nói những điều này?
- "Tôi chỉ nghĩ rằng cô lấy anh Hạo, nhưng Hạo không yêu cô vì tôi, cho nên tôi cảm thấy có lỗi với cô."
- “Không cần đâu.” Theo suy nghĩ của một người bình thường thì chẳng phải không nên xen vào chuyện của nhau sao?
- Cô ta làm điều này để thể hiện sự lương thiện của cô ta trước mặt Tông Cảnh Hạo?
- Đột nhiên, Lâm Tân Ngôn không có chút cảm tình gì với cô ta.
- Tông Cảnh Hạo híp mắt nhìn khuôn mặt cô, "Cô có thái độ gì thế?"
- Lâm Tân Ngôn bĩu môi, cô có thái độ gì chứ, cô chỉ muốn trải qua khoảng thời gian một tháng này trong yên tĩnh, lấy lại những thứ thuộc về mình rồi rời đi.
- Người phụ nữ này mới kỳ lạ, vừa xuất hiện đã nói những lời này.
- Cô nên trả lời như thế nào?
- “Cô muốn tôi trả lời như thế nào?” Cô hoàn toàn không thể tiếp lời này của Bạch Trúc Vi được.