Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 6 Ba người nương tựa vào nhau

  • Tông Cảnh Hạo cau mày, cảm thấy mình đang bị lừa.
  • Trong phòng khách, bà Vu đã dậy chuẩn bị bữa sáng,
  • Nhìn thấy Lâm Tân Ngôn mặc đồ ngủ một mình ngồi trên sofa, bà mỉm cười, "Tối hôm qua cô ngủ ngon không?"
  • Bà vốn tưởng rằng tối hôm qua Tông Cảnh Hạo sẽ ở cùng Bạch Trúc Vi không về nữa, nghe thấy động tĩnh buổi tối, bà đứng dậy xem xét, mới biết rằng tối hôm qua Tông Cảnh Hạo đã về ngủ.
  • Đây là người vợ do bà chủ chỉ định cho cậu chủ, đương nhiên là tốt rồi, cuối cùng thì cậu chủ cũng đã kết hôn, bà Vu vẫn luôn chăm sóc cho anh rất vui.
  • Ngữ điệu và khuôn mặt của bà quá nhiệt tình, mang theo sự ái muội không thể giải thích được.
  • Lâm Tân Ngôn đành cố gắng mỉm cười, "Rất, rất tốt ạ."
  • “Vậy mợ mau thay quần áo đi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng.” Bà Vu bước vào phòng bếp, bắt đầu làm đồ ăn sáng.
  • Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, quần áo cô mang theo vẫn còn ở trong phòng.
  • Bây giờ, chắc người đàn ông bên trong đã mặc xong quần áo rồi nhỉ?
  • Cô đứng dậy đi về phía phòng ngủ, đứng trước cửa giơ tay gõ.
  • Không ai trả lời.
  • Cô lại gõ một lần nữa, nhưng vẫn không ai trả lời.
  • Không còn cách nào khác, cô thử mở cửa phòng, cửa không khóa từ bên trong, cô vừa đẩy liền mở ra.
  • Nhưng khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, thứ chào đón cô là cái lạnh mùa đông tháng mười hai, gió lạnh khiến người ta rùng mình.
  • Người đàn ông ngồi cạnh giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một tờ giấy.
  • Tờ giấy đó——
  • Lâm Tân Ngôn nhanh chóng nhìn rõ thứ anh đang cầm trong tay, sau đó nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, cô có cảm giác xấu hổ vì bị lục lọi đồ cá nhân, cô chạy đến, giật lại tờ giấy, chất vấn, "Anh dựa vào đâu mà chưa có sự đồng ý đã tự tiện xem đồ của người khác, anh có biết thế nào là riêng tư cá nhân không hả?"
  • Hờ hờ.
  • Tông Cảnh Hạo cười lạnh, "Riêng tư?"
  • Bộ dạng cười như không cười của anh vô cùng đáng sợ, "Đứa bé trong bụng cô là con hoang, cô lấy tôi rồi, giờ còn nói chuyện riêng tư với tôi à?"
  • "Tôi—— tôi——" Lâm Tân Ngôn muốn giải thích, nhưng nhất thời không thể tìm ra lời giải thích nào hợp lý cả.
  • Tông Cảnh Hạo đứng dậy, không nhanh không chậm nhịp nhàng bước tới, mỗi bước đi như khiến áp suất không khí ép mạnh hơn, mây đen cuộn lên trong đôi mắt sắc bén của anh, "Nói đi, mục đích của cô là gì?"
  • Muốn anh đổ vỏ và khiến đứa bé trở thành cháu đích tôn của nhà họ Tông?
  • Giao dịch trước đó chỉ là kế hoãn binh của cô ta thôi?
  • Càng nghĩ, sắc mặt anh càng trầm xuống.
  • Lâm Tân Ngôn mím môi, cơ thể không ngừng run rẩy lùi về phía sau, hai tay che bụng, sợ anh sẽ làm tổn thương đứa bé trong bụng mình, "Tôi không cố tình giấu giếm anh, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một giao dịch. Nên tôi mới—— mới không nói, tuyệt đối không có mục đích gì cả. "
  • Giọng điệu của Tông Cảnh Hạo mang theo sự đe dọa đáng sợ không thể giải thích được, "Thật sao?"
  • Lâm Tân Ngôn bảo vệ bụng dưới của cô, vô thức lùi lại, cố gắng bình tĩnh, "Thật, loại chuyện này làm sao có thể lừa được. Nếu tôi có ý nghĩ quá phận nào sẽ không được chết tử tế, hơn nữa, nếu tôi thực sự đổ vạ anh Tông, tôi nghĩ rằng anh Tông cũng sẽ có cách để giết chết tôi, đúng không?"
  • Mặc dù động tác của cô rất nhẹ, nhưng Tông Cảnh Hạo vẫn phát hiện ra, ánh mắt anh quét qua phần bụng dưới cô đang che chở.
  • Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, "Sao không nói rõ ràng ngay từ đầu?"
  • Tông Cảnh Hạo không tin cô dễ dàng như vậy.
  • Hai tay đang bảo vệ bụng mình từ từ nắm chặt, đứa bé này đối với cô mà nói thật sự quá bất ngờ, nhưng lại là người thân cùng huyết thống với cô, cô đã mất em trai rồi, cho nên cô muốn sinh đứa bé này ra.
  • Sau này, ba người họ có thể nương tựa vào nhau như trước.
  • Nghĩ đến đêm đó, cô không khỏi run lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, "Tôi, tôi mới biết chuyện cách đây không lâu."
  • Cô thậm chí không dám nói với Trang Tử Khâm, không dám để tờ kết quả ở chỗ ở, sợ Trang Tử Khâm sẽ phát hiện ra.
  • Không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.
  • Khiến Tông Cảnh Hạo nghi ngờ động cơ của cô không trong sạch.
  • Cô chỉ mới mười tám tuổi, nhưng lại...
  • Cuộc sống riêng tư của cô buông thả đến mức nào chứ?
  • Mặt Tông Cảnh Hạo vô cùng u ám, cảnh cáo, "Một tháng này, cô hãy yên phận cho tôi, nếu để tôi biết được cô giở trò gì——"
  • “Không đâu, tuyệt đối không, tôi nhất định sẽ an phận, nếu gây ra bất kỳ chuyện gì khác thường thì anh Tông cứ xử lý.” Lâm Tân Ngôn vội vàng đảm bảo.
  • Cho dù không thể có được sự tin tưởng của anh, cũng không thể khiến anh nghi ngờ động cơ của mình được.
  • Cô vốn dĩ đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nếu lại có thêm kẻ thù nữa sẽ ảnh hưởng xấu đến việc cô giành lại mọi thứ.
  • Tông Cảnh Hạo nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như đang nghiên cứu, như thể đang phán đoán mức độ đáng tin cậy trong lời nói của cô.
  • Cộc cộc—— Đúng lúc này, bà Vu đi tới, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
  • Tông Cảnh Hạo thu hồi ánh mắt, kiềm chế cơn tức giận, "Dọn dẹp đống trên sàn đi."
  • Nói xong liền quay người rời đi.
  • Ngay khi Tông Cảnh Hạo rời đi, hai chân của Lâm Tân Ngôn nhũn ra, cô chống tay lên chiếc tủ thấp phía sau, mất một lúc lâu mới hồi phục lại, cô ngồi xổm xuống nhặt quần áo vương vãi trên sàn lên.
  • Lại nhìn tờ kết quả siêu âm trên tay, nước mắt cô rơi xuống, rơi lên tờ giấy kết quả rồi tan ra.
  • Cô lau mặt, cô không thể khóc, không thể khóc, đó là biểu hiện của sự yếu đuối.
  • Cô không thể yếu đuối, cả mẹ và đứa con trong bụng đều cần cô.
  • Cô gấp tờ giấy lại và cất vào túi, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
  • Phòng ăn đã không có ai cả, tách cà phê và chiếc đĩa trống rỗng trên bàn, chắc anh đã ăn xong rồi rời đi rồi.
  • Lâm Tân Ngôn thở phào nhẹ nhõm, ở cùng người đàn ông đó thực sự rất ngột ngạt.
  • Cô bước đến bàn và ngồi xuống ăn sáng.
  • Ăn sáng xong liền đi ra ngoài. Cô đã nói sẽ về, vì sợ Trang Tử Khâm lo lắng cho mình.
  • Vừa bước vào cửa đã bị Trang Tử Khâm kéo đến hỏi: "Cậu cả nhà họ Tông đó——"
  • “Mẹ.” Giọng điệu của Lâm Tân Ngôn rất nặng nề, cô không muốn nói nhiều về chuyện này, “Anh ta rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con.”
  • Trang Tử Khâm thở dài, con gái lớn rồi sẽ có quan điểm riêng, cũng không thích nghe bà nhiều lời nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát, "Mẹ chỉ quan tâm con thôi."
  • Sợ rằng người đàn ông đó sẽ đối xử không tốt với cô.
  • Lâm Tân Ngôn ôm bà, cô không cố ý mà bởi vì vừa rồi khi đối mặt với Tông Cảnh Hạo và thuyết phục anh đã khiến cô kiệt sức, mệt mỏi.
  • "Mẹ, con chỉ hơi mệt thôi, con không cố ý đâu."
  • “Mẹ biết rồi, mẹ không trách con.” Trang Tử Khâm vuốt lưng cô, dường như cảm nhận được sự mệt mỏi của cô, “Nếu mệt thì con nằm ngủ một lát đi."
  • Lâm Tân Ngôn gật đầu, mặc dù cô không muốn ngủ nhưng cô thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, khi trở về phòng, cô vô thức chìm vào giấc ngủ.
  • Buổi trưa, Trang Tử Khâm đã nấu xong cơm, gọi cô dậy ăn.
  • Ngồi cạnh bàn ăn, Trang Tử Khâm xới cơm cho con gái, "Mẹ làm món cá con thích ăn đấy."
  • Trang Tử Khâm cảm thấy có lỗi với con gái, mặc dù sinh ra cô nhưng lại không cho cô một tuổi thơ tươi đẹp, khiến cô chịu khổ cùng mình.
  • Lâm Tân Ngôn nhìn món cá chua ngọt do mẹ cô làm trên bàn, vị chua ngọt nhàn nhạt, trước đây cô thích ăn món này nhất, nhưng bây giờ vừa ngửi thấy mùi này bụng cô lại cuộn trào dữ dội.
  • Cô không nhịn được, oẹ-
  • "Ngôn Ngôn."
  • Lâm Tân Ngôn không có thời gian giải thích, bịt miệng, trầm mặc lao vào nhà tắm, tựa vào thành bồn rửa tay nôn khan.
  • Trang Tử Khâm lo lắng đi theo, bà là người từng trải, nhìn phản ứng của con gái mặt bà tái đi. Nhưng bà không tin, tính cách con gái bà bảo thủ và thật thà, chưa bao giờ có bạn trai ở trường, cô rất giữ mình.
  • Giọng của Trang Tử Khâm hơi run rẩy, "Ngôn Ngôn, con bị sao vậy?"
  • Lâm Tân Ngôn đột nhiên cứng đờ, hai tay đang nắm lấy thành bồn rửa mặt không ngừng siết chặt, cô quyết định sinh đứa con này thì sớm muộn gì Trang Tử Khâm cũng phải biết.
  • Cô quay lại nhìn mẹ, lấy hết can đảm.
  • "Mẹ, con có thai rồi."
  • Trang Tử Khâm nhất thời không thể đứng vững được, lùi lại một bước, không thể tin được, cô mới mười tám tuổi.