Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 3 Tôi nên lấy anh

  • Sau khi thay quần áo xong, Lâm Tân Ngôn ra khỏi phòng thử đồ, lại nhìn sang phòng thử đồ bên trái, cửa đã đóng kín rồi.
  • "Rất hợp với khí chất của cô."
  • Nhân viên bán hàng rất có mắt nhìn, chỉ cần nhìn qua là có thể chọn ra bộ quần áo phù hợp với người đó. Lâm Tân Ngôn mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt khiến làn da của cô trắng hơn, chiếc đai váy làm tôn lên vòng eo thon thả, tuy dáng người quá gầy, nhưng khuôn mặt đã lộ ra nét tinh tế.
  • Lâm Quốc An thấy hợp liền đi thanh toán, vừa nhìn mới phát hiện chiếc váy này có giá ba mươi nghìn tệ, nhưng nghĩ đến việc cô sẽ đi gặp người nhà họ Tông, ông ta cắn răng trả tiền, lạnh lùng nói, "Đi thôi."
  • Lâm Tân Ngôn đã nhận ra sự vô tình của ông ta từ lâu, nhưng sự lạnh lùng lúc này vẫn khiến trái tim cô đau âm ỉ .
  • Cô cúi đầu theo ông ta lên xe.
  • Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước cổng biệt thự của nhà họ Lâm.
  • Lái xe mở cửa xe cho Lâm Quốc An, ông ta cúi người bước xuống, Lâm Tân Ngôn theo sau.
  • Đứng trước cổng biệt thự, cô sững sờ mất mấy giây, khi hai mẹ con cô sống không bằng chết vì bệnh của em trai thì ba cô và tiểu tam đang sống hạnh phúc trong căn biệt thự nguy nga.
  • Hai tay cô nắm chặt lại.
  • “Cô còn ngây ra đấy làm gì?” Lâm Quốc An không cảm nhận được có người đang theo sau mình, quay đầu nhìn thì phát hiện cô đang ngây người đứng ở cổng.
  • Lâm Tân Ngôn vội vàng đi theo, khi người giúp việc nói rằng người nhà họ Tông vẫn chưa đến, Lâm Quốc An bảo cô đợi ở phòng khách.
  • Cạnh cửa sổ bằng kính trong phòng khách có một cây đàn piano Seidel sản xuất tại Đức rất đắt tiền. Mẹ cô đã mua cho cô vào ngày sinh nhật năm tuổi của cô.
  • Cô thích đánh đàn từ khi còn rất nhỏ, cô bắt đầu học đánh đàn piano khi mới bốn tuổi rưỡi, sau khi bị đưa đi, cô chưa từng chạm vào nó lần nữa.
  • Không tự chủ được vươn tay ra, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa hưng phấn.
  • Cô đặt ngón trỏ lên phím đàn piano và ấn nhẹ, tang một tiếng, âm thanh du dương và vang dội phát ra, bởi vì đã lâu không chơi đàn nên ngón tay cô cứng nhắc hơn rất nhiều.
  • “Ai cho phép cô động vào đồ của tôi?!” Một giọng nói trong trẻo đầy tức giận vang lên sau lưng cô.
  • Đồ của cô ấy?
  • Lâm Tân Ngôn quay lại, thấy Lâm Vũ Hàm đang đứng phía sau cô, tức giận đùng đùng, cô nhớ là cô ta nhỏ hơn mình một tuổi, năm nay đã mười bảy tuổi rồi, cô ta thừa hưởng ưu điểm của Thẩm Tú Tình, cũng khá xinh đẹp.
  • Chỉ là bộ dạng nhe răng trợn mắt của cô ta lúc này có chút hung ác.
  • "Của cô?"
  • Họ đã phá vỡ cuộc hôn nhân của mẹ, dùng số tiền đó, bây giờ ngay cả món quà mẹ tặng cho mình cũng trở thành của cô ta rồi?
  • Cô từ từ nắm chặt tay, hết lần này đến lần khác tự nhủ với mình không được bốc đồng, không được kích động, bởi vì bây giờ cô vẫn chưa có năng lực để lấy lại những gì thuộc về mình.
  • Cô phải nhịn!
  • Cô không phải đứa bé chỉ biết khóc khi bị ba đuổi đi tám năm trước nữa, bây giờ cô đã trưởng thành rồi!
  • “Chị... là Lâm Tân Ngôn?!” Lâm Vũ Hàm phản ứng lại, hôm nay là ngày nhà họ Tông đến, ba đã đưa hai mẹ con kia về nước rồi.
  • Lâm Vũ Hàm vẫn nhớ dáng vẻ đáng thương của Lâm Tân Ngôn khi Lâm Quốc An đưa họ ra nước ngoài, Lâm Tân Ngôn đã quỳ trên mặt đất, ôm chân Lâm Quốc An, cầu xin ông đừng đưa cô đi.
  • “Có phải chị rất vui vì ba đón chị về không?” Lâm Vũ Hàm khoanh tay trước ngực, khinh thường nhìn cô, “Chị cũng đừng đắc ý, đưa chị trở về chẳng qua chỉ là để chị gả vào nhà họ Tông mà thôi, nghe nói người đàn ông đó— "
  • Vừa nói, Lâm Vũ Hàm che miệng cười chế nhạo.
  • Nghĩ đến việc Lâm Tân Ngôn sắp kết hôn với một kẻ bất lực và không thể đi lại, cô ta không khỏi hả hê.
  • Hôn nhân là chuyện lớn của đời người, kết hôn với một người đàn ông như vậy, chẳng phải cả đời này đã bị hủy hoại rồi hay sao?
  • Lâm Tân Ngôn cau mày.
  • Đúng lúc này, người giúp việc đi tới, "Người nhà họ Tông đến rồi."
  • Lâm Quốc An đích thân ra cửa đón.
  • Lâm Tân Ngôn quay người, nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn đang được đẩy vào trong, đường nét khuôn mặt anh cân đối, tướng mạo đường hoàng, cho dù ngồi trên xe lăn cũng khiến người khác không dám coi thường anh.
  • Đây không phải là khuôn mặt người đàn ông cô nhìn thấy khi đang tán tỉnh với phụ nữ trong phòng thử đồ sao?
  • Hóa ra anh ta là cậu cả nhà họ Tông?!
  • Nhưng trong phòng thử đồ, cô rõ ràng nhìn thấy anh ta có thể đứng dậy được, còn ôm người phụ nữ đó nữa, không thấy chân có vấn đề gì cả.
  • Chuyện gì vậy?
  • Cô còn chưa hiểu ra tại sao người đàn ông này lại giả vờ, Lâm Quốc An đã gọi cô, "Tân Ngôn, mau tới đây, vị này là cậu cả nhà họ Tông."
  • Lâm Quốc An nhún vai cung kính, cúi đầu cười nịnh nọt, "Cậu Tông, đây là Ngôn Ngôn."
  • Lâm Quốc An tiếc nuối, đường đường là cậu cả nhà họ Tông dáng vẻ đường hoàng lại trở thành người tàn tật.
  • Tông Cảnh Hạo nhìn Lâm Tân Ngôn, tuổi không lớn lắm, dáng người quá gầy và có chút giống như bị suy dinh dưỡng, anh nhíu chặt mày.
  • Đây là cuộc hôn nhân do mẹ anh sắp xếp cho anh sao, hơn nữa mẹ anh đã qua đời rồi, là con trai anh không thể làm trái với lời hứa của bà được, nên sau khi ra nước ngoài rồi bất ngờ bị rắn độc cắn, anh mới tung tin rằng chất độc đó chưa được giải trừ, anh đã bị tàn phế, còn bất lực, chính là vì muốn làm cho nhà họ Lâm hủy hôn trước.
  • Không ngờ rằng nhà họ Lâm không hề hủy hôn.
  • Tông Cảnh Hạo im lặng không nói gì, sắc mặt u ám, Lâm Quốc An nghĩ rằng anh không hài lòng, vội vàng giải thích: "Bây giờ con bé vẫn còn nhỏ, mới vừa tròn mười tám, lớn thêm chút nữa chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp."
  • Tông Cảnh Hạo thầm cười lạnh, xinh đẹp thì chẳng thấy đâu, nhưng lại cảm thấy không bình thường, bất chấp việc anh là 'tên què' vẫn muốn con gái kết hôn với anh.
  • Ánh mắt anh lạnh lùng, khóe môi cong lên đầy ẩn ý,​"Tôi ra nước ngoài làm việc, vô tình bị thương, sợ là đôi chân này không thể đi lại được nữa, hơn nữa cũng không thể thực hiện trách nhiệm của một người chồng——"
  • “Tôi không quan tâm.” Lâm Tân Ngôn lập tức trả lời.
  • Lâm Quốc An đã hứa với cô rằng chỉ cần cô gả vào nhà họ Tông thì ông ta sẽ trả lại của hồi môn cho mẹ cô, kể cả hôm trước vào cửa hôm sau ly hôn đi chăng nữa, bây giờ cô cũng phải đồng ý.
  • Khoảng thời gian này, Lâm Tân Ngôn đã hiểu rõ mọi chuyện ở đây rồi, rõ ràng anh ta có thể đứng lên được, nhưng khi đến nhà họ Lâm lại ngồi xe lăn, chắc là vì người phụ nữ kia. Anh ta không muốn thực hiện lời hứa, muốn làm nhà họ Lâm phải hủy bỏ cuộc hôn nhân này trước.
  • Chỉ là anh không ngờ rằng Lâm Quốc An sẽ bằng lòng hy sinh đứa con gái không được yêu quý của mình để hoàn thành lời hứa đó.
  • Tông Cảnh Hạo híp mắt nhìn cô.
  • Lâm Tân Ngôn bị anh nhìn đến lạnh sống lưng, trái tim cô chua xót, sao cô lại bằng lòng gả vào nhà họ Tông chứ?
  • Nếu cô không đồng ý thì làm sao có thể về nước chứ, làm sao có thể lấy lại những gì đã mất?
  • Cô cong môi mỉm cười, chỉ có cô mới biết được sự cay đắng trong đó, "Chúng ta đã có hôn ước từ khi còn nhỏ. Dù gì anh trở thành người như thế nào thì tôi cũng nên lấy anh."
  • Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo lại trầm xuống, người phụ nữ này rất biết cách ăn nói.
  • Lâm Quốc An không nghe ra có gì sai cả, dò hỏi, "Ngày cưới thì——"
  • Biểu cảm của Tông Cảnh Hạo thay đổi nhanh chóng, cuối cùng anh bình tĩnh lại, "Đương nhiên là theo lời đã hứa rồi, đây là lời hứa mà hai nhà đã lập ra từ lâu, sao có thể phá vỡ được."
  • Lâm Tân Ngôn rũ mắt xuống tập trung suy nghĩ, không dám nhìn anh, hiển nhiên là anh cũng không hài lòng với cuộc hôn nhân này.
  • Bây giờ đồng ý cũng vì lời hứa kia mà thôi.
  • “Vậy cũng tốt.” Lâm Quốc An vui mừng, dùng một đứa con gái không có gì nổi bật để trở thành thông gia của nhà họ Tông đương nhiên là chuyện tốt.
  • Tuy nhà họ Lâm cũng giàu có, nhưng so với nhà họ Tông thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, không, so với nhà họ Tông, họ chẳng khác nào rồng và hạng tôm tép.
  • Hoàn toàn không thể đưa lên bàn cân để so sánh với nhau!
  • Lâm Quốc An cúi người, nhỏ giọng nói: "Tôi đã sai người chuẩn bị bữa tối rồi, cậu ở lại đây ăn tối rồi hãy đi."
  • Tông Cảnh Hạo cau mày, cái bộ dạng bợ đỡ, cung kính trước sau xấu xí của ông ta thật khiến người ta phản cảm.
  • “Không cần đâu, tôi còn có việc.” Tông Cảnh Hạo từ chối, Quan Kình đẩy anh ra ngoài, khi đi ngang qua Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo giơ tay ra hiệu cho Quan Kình dừng lại, anh nâng tầm mắt, “Cô Lâm, cô có rảnh không?"