Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 16 Điều tra rõ

  • Ngày đó Lâm Tân Ngôn ôm anh ta.
  • Còn là của ai ngoài anh ta nữa đây?
  • Trái tim Hà Thụy Trạch quặn thắt, nếu như ngày tai nạn xe cô tìm mình thì bây giờ đã không chật vật đến vậy.
  • Tông Cảnh Hạo thấy thế thì tưởng Hà Thụy Trạch đang ngầm thừa nhận, anh cười khẩy, "Cô ta chỉ mới mười tám."
  • "Anh thì biết gì!" Hà Thụy Trạch nghiêm nghị, mắt hơi đỏ, anh ta biết Tông Cảnh Hạo muốn nói gì, chắc chắn là chê Lâm Tân Ngôn không biết tự trọng.
  • Mới mười tám tuổi đã mang thai, cuộc sống của cô quá phóng túng!
  • Nhưng anh có biết cô đã trải qua những gì không?
  • Hà Thụy Trạch quan sát Tông Cảnh Hạo, bộ đồ vest đó có vẻ đặt tiền, chỉ sợ bằng tiền lương cả năm của người bình thường.
  • "Loại cậu ấm như anh đã bao giờ trải nghiệm nỗi khổ của người thường chưa? Có biết cảm giác không có cơm để ăn không? Có biết nỗi bất đắc dĩ khi bị ép đến đường cùng không? Anh không biết! Anh không biết cô ấy sống tới hôm nay như nào..."
  • Lâm Tân Ngôn túm lấy Hà Thụy Trạch, lắc đầu với anh ta, cô không cần sự thông cảm, không cần ai thương hại, cô chỉ cần cố gắng sống, chăm sóc tốt cho mẹ và đứa bé trong bụng là được rồi.
  • "Anh đưa em đến bệnh viện đi." Cô sắp không đứng vững nữa rồi.
  • "Được." Hà Thụy Trạch cúi người bế cô.
  • Lâm Tân Ngôn nhìn về phía Tông Cảnh Hạo đang ngây ra, hình như anh bất ngờ với câu nói của Hà Thụy Trạch, "Xin lỗi, tôi không thể không đi làm được, nhưng anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cho ai biết quan hệ của anh và tôi, sẽ không để anh mất mặt đâu."
  • Tông Cảnh Hạo chau mày, ánh mắt khẽ xao động, anh nhìn khuôn mặt cô, người phụ nữ này…
  • Người ngoài không biết tình hình lúc này của Lâm Tân Ngôn, nhưng Hà Thụy Trạch bế cô thì rất rõ, bây giờ cả người cô đang run rẩy, Hà Thụy Trạch bế cô lên xe, an ủi, "Đừng sợ, không thấy máu thì vẫn ổn."
  • Hà Thụy Trạch lên xe với tốc độ nhanh nhất, đưa cô đến bệnh viện.
  • Tông Cảnh Hạo nhìn chằm chằm chiếc xe đi xa, trong đầu còn đang hồi tưởng lại lời của Hà Thụy Trạch, rốt cuộc Lâm Tân Ngôn có bí mật gì?
  • Nhiều hành vi của cô thật sự rất lạ.
  • Để biết rõ đã xảy ra chuyện gì, anh lấy điện thoại ra gọi cho Quan Kình.
  • "Đi điều tra về Lâm Tân Ngôn."
  • "Điều tra gì về cô ấy ạ?"
  • "Tất cả."
  • Tông Cảnh Hạo nói xong bèn cúp điện thoại.
  • "A Hạo." Bạch Trúc Vi chạy ra khỏi nhà hàng, kéo cánh tay anh, "Anh còn giận em vì không cho Lâm Tân Ngôn vào công ty à? Em biết sai rồi, vì em quá yêu anh thôi."
  • "Không phải đâu, chúng ta về đi." Giọng nói và biểu cảm của anh không hề dao động.
  • Không ai nhìn thấy được cảm xúc sâu bên trong.
  • Bạch Trúc Vi cảm thấy bất an.
  • Vừa rồi anh gọi điện cho ai?
  • Bệnh viện.
  • Lâm Tân Ngôn được đưa vào phòng phẫu thuật.
  • Hà Thụy Trạch chờ bên ngoài, chờ đợi luôn rất giày vò, thỉnh thoảng anh ta lại nhìn sang phòng phẫu thuật.
  • Khoảng một tiếng sau, cửa phòng mở ra, Lâm Tân Ngôn được đẩy ra, Hà Thụy Trạch vội đi tới, "Cô ấy sao rồi?"
  • Bác sĩ tháo khẩu trang, "Do quá mệt mỏi nên xuất hiện dấu hiệu sảy thai, giờ không sao rồi, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, nếu không lần tiếp theo chưa chắc đã may mắn như vậy đâu."
  • "Tôi biết rồi." Hà Thụy Trạch đẩy cô vào phòng bệnh.
  • Lâm Tân Ngôn nhìn Hà Thụy Trạch, nói một cách chân thành, "Cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ em."
  • Anh luôn giúp cô khi cô cần sự giúp đỡ.
  • "Em không sao là tốt rồi." Hà Thụy Trạch nở nụ cười ôn hòa quen thuộc.
  • "Chắc anh nộp tiền cho em rồi đúng không, em phải nợ anh rồi." Lâm Tân Ngôn mấp máy môi.
  • "Giờ đừng nói những câu đó, em cần nghỉ ngơi." Hà Thụy Trạch không thích cô khách sáo với anh ta như vậy.
  • Đi vào phòng bệnh, Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta, "Anh gọi mẹ em đến đi."
  • Cô không muốn làm phiền Hà Thụy Trạch quá nhiều.
  • Hà Thụy Trạch tưởng cô nhớ Trang Tử Khâm, dù sao khi con người ta yếu ớt luôn muốn có người thân ở bên mà.
  • Anh ta cầm điện thoại gọi cho Trang Tử Khâm, bảo bà rằng Lâm Tân Ngôn ở bệnh viện, cô muốn bà tới.
  • Trang Tử Khâm nghe vậy thì hốt hoảng nói, "Ngôn Ngôn sao rồi?"
  • "Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi thôi ạ, cô ấy muốn gặp cô."
  • Lúc này Trang Tử Khâm mới thở phào một hơi.
  • Bà đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
  • Trang Tử Khâm tới, Lâm Tân Ngôn bèn bảo Hà Thụy Trạch về trước.
  • "Lại làm phiền cậu rồi." Trang Tử Khâm bày tỏ áy náy.
  • "Không sao đâu ạ, vậy hôm nay anh về trước đây, ngày mai anh lại tới thăm em." Hà Thụy Trạch nhìn cô, "Nghỉ ngơi cho tốt nhé."
  • "Ừm."
  • Hà Thụy Trạch vừa đi, Trang Tử Khâm liền ngồi xuống mép giường, đắp chăn cho cô, "Con muốn ăn gì không?"
  • Lâm Tân Ngôn lắc đầu, sắc mặt không được tốt.
  • Trang Tử Khâm khó chịu trong lòng.
  • "Con vốn có thể có một tương lai tươi sáng, nhưng con vì mẹ mà bỏ bê việc học, bây giờ…"
  • Nghĩ đến đứa bé trong bụng cô, Trang Tử Khâm thấy tim đau nhói, "Con nói con có thai lúc ở nước A, nhỡ đâu là đứa bé tóc vàng mắt xanh thì sao giờ?"
  • Trang Tử Khâm lo lắng người đêm đó là dân bản xứ.
  • "Dù đứa bé như nào cũng là con của con, cũng là cháu ngoại của mẹ." Lâm Tân Ngôn cố không nhớ đến chuyện đêm đó, đêm đó cũng không đẹp đẽ gì với cô cho cam.
  • "Nước A?" Tông Cảnh Hạo đến bệnh viện thăm Lâm Tân Ngôn, vốn định gõ cửa, phát hiện Trang Tử Khâm nói chuyện với cô ở bên trong, bèn không xen ngang.
  • "Ừm, dù da trắng hay da vàng cũng là cháu ngoại của mẹ." Trang Tử Khâm cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần con gái cảm thấy vui, bà sẵn lòng chiều theo cô, chăm sóc cô.
  • Có lẽ cô và đứa nhỏ này có duyên.
  • Dù sao chỉ một lần đã có.
  • Trang Tử Khâm sờ trán cô, không kìm được nỗi chua xót, "Con gái của mẹ, con theo mẹ phải chịu khổ rồi."
  • "Cô ấy không phá thai ư?" Tông Cảnh Hạo ngày càng cảm thấy không hiểu nổi cô.
  • Ngày đó ở bệnh viện, rõ ràng cô đã đi vào phòng phẫu thuật.
  • Bọn họ đang nói chuyện, anh ngại đi vào quấy rầy, bèn quay người cất bước rời đi.
  • Đi đến cửa bệnh viện, điện thoại trong túi đổ chuông, anh lấy ra, thấy là Quan Kình gọi đến.
  • Anh ấn nghe.
  • "Tôi đã điều tra xong chuyện anh bảo tôi rồi."