Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 15 Đứa bé là của anh à?

  • Bạch Trúc Vi kìm nén bối rối, hơi cụp mắt, đôi mắt lấp loáng ánh lệ, "Cô ấy và anh sớm chiều bên nhau, nếu như cô ấy vào công ty làm phiên dịch sẽ càng gần anh hơn, em sợ hai người ở bên nhau lâu sẽ nảy sinh tình cảm."
  • Nếu đã không giấu được thì cô ta không giấu nữa mà nói thẳng ra, xua tan nỗi hoài nghi của Tông Cảnh Hạo, cô ta làm vậy cũng vì sợ mất anh mà thôi.
  • Cô ta mở to đôi mắt ngập nước, "Anh quen biết em từ lâu rồi, anh hiểu rất rõ tình cảm em dành cho anh mà."
  • Bạch Trúc Vi kìm nén nước mắt, "Em quá sợ mất anh, cho nên… mới tự tiện quyết định khi nhìn thấy cô ấy đến công ty ứng tuyển."
  • Tông Cảnh Hạo nhíu mày, "Anh đã nói với em rồi, một tháng sau bọn anh sẽ ly hôn."
  • Bạch Trúc Vi biết chứ, nếu như không biết Lâm Tân Ngôn là cô gái đêm đó, cô ta sẵn lòng chờ, cô ta đã chờ bao năm qua, chờ thêm một tháng không là gì cả, nhưng bây giờ cô ta không thể chờ được nữa.
  • Cô ta tuyệt đối không thể để cô gái kia ở quá gần Tông Cảnh Hạo!
  • Không thể!
  • "Lâm Tân Ngôn, đây là đồ của bàn số hai, cô bưng qua đó đi."
  • Lâm Tân Ngôn đáp lại, không biết có phải do tối qua ngủ không ngon không, hôm nay đi làm cô lại phải đứng suốt nên bụng dưới hơi đau nhói.
  • Cô bưng khay đi đến bàn số hai, còn chưa đến nơi, Lâm Tân Ngôn đã nhìn thấy Bạch Trúc Vi, đối diện cô ta…
  • Không cần nghĩ cũng biết là ai.
  • Bước chân cô hơi ngập ngừng mấy giây, đây là công việc của cô, cô không trốn được.
  • Cô nở nụ cười tiêu chuẩn, "Đây là món anh gọi."
  • Lâm Tân Ngôn cúi người bưng món ăn ra khỏi khay.
  • Khi cô đặt đĩa trước mặt Tông Cảnh Hạo, cổ tay cô bỗng bị nắm lấy, "Cô đang làm cái quái gì thế?"
  • Anh nói với giọng lạnh lùng kèm theo chất vấn.
  • Ánh mắt anh dừng trên người cô, áo sơmi trắng, áo gi-lê màu đen, váy ngắn chỉ ôm trọn bờ mông, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
  • Ánh mắt anh dừng trên chân cô mấy giây, nét mặt anh vô cùng u ám.
  • Cô ăn mặc kiểu gì vậy? Hở hang như thế cho ai nhìn?
  • Cô là phụ nữ đã kết hôn mà còn đến đây làm gì?
  • Lâm Tân Ngôn giữ nguyên nụ cười, "Tôi đang làm việc."
  • Tông Cảnh Hạo chau mày, thoáng lộ vẻ giận dữ. Hôm qua cô đòi anh tiền phiên dịch tài liệu, bây giờ thì làm công việc này, nhà họ Lâm lụn bại đến mức này rồi ư?
  • "Phiền anh buông tôi ra." Lâm Tân Ngôn không thấy có vấn đề gì cả, cô kiếm tiền bằng chính tay mình mà.
  • Bạch Trúc Vi cầm tay Tông Cảnh Hạo, "A Hạo, nhiều người đang nhìn đấy, có chuyện gì chúng ta ra ngoài rồi nói."
  • Không ai biết về cuộc hôn nhân của Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn, Bạch Trúc Vi cũng không muốn Tông Cảnh Hạo để lộ chuyện này.
  • Tông Cảnh Hạo nhìn Lâm Tân Ngôn chăm chú, một lúc sau mới đè nén cơn giận buông cô ra, "Tôi không muốn cô làm việc ở đây."
  • Lâm Tân Ngôn cảm thấy bụng dưới càng đau hơn, trán cô lấm tấm mồ hôi, cô muốn giải thích nhưng thể lực không cho phép, bèn không nói câu nào cầm khay bỏ đi.
  • Cô bỏ khay xuống, đi vào nhà vệ sinh, cảm giác này khiến cô sợ hãi, cũng may không thấy máu.
  • Cô bước ra khỏi buồng, đứng rửa tay bên bồn rửa tay, cô cúi đầu sờ bụng, "Con à, nghe lời nhé."
  • Mẹ cần kiếm tiền, có tiền mới có thể chăm sóc tốt cho mẹ cô và đứa con trong bụng được.
  • Bạch Trúc Vi đi vào đúng lúc nghe thấy cô nói câu đó, ánh mắt cô ta dừng trên bụng cô, sắc mặt trắng bệch.
  • Lâm Tân Ngôn thấy mặt cô ta tái nhợt, bèn giải thích, "Đây không phải con của Tông Cảnh Hạo, cô không cần khó chịu đâu."
  • Nói xong Lâm Tân Ngôn vực dậy tinh thần, đi qua cô ta ra khỏi nhà vệ sinh.
  • "Con cô được hai tháng rồi đúng không?" Bạch Trúc Vi xoay người.
  • Lâm Tân Ngôn dừng bước, quay đầu lại, "Sao cô biết?"
  • "Tôi, tôi nhìn bụng cô mà đoán thôi." Bạch Trúc Vi cố kìm nén kích động.
  • Không ngờ cô ta lại mang thai?
  • Con của Tông Cảnh Hạo?
  • Quả nhiên, quả nhiên không giữ người phụ nữ này lại được!
  • Giờ phút này, Bạch Trúc Vi muốn trừ khử người phụ nữ này một cách điên dại, để cô ta hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Tông Cảnh Hạo!
  • Lâm Tân Ngôn vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã bị Tông Cảnh Hạo túm cổ tay kéo ra khỏi nhà hàng.
  • Cô vốn không được khỏe, bị Tông Cảnh Hạo kéo đi khiến cơn đau vừa dịu của cô lại đau nhói.
  • "Anh buông tôi ra!" Cô vốn định quát lớn nhưng không đủ sức nên thiếu khí thế.
  • Tông Cảnh Hạo kéo cô đến tận ven đường mới buông cô ra, anh cất giọng nghiêm nghị, "Cô thiếu tiền thì cứ nói với tôi, không cần phải giả bộ đáng thương trước mặt tôi!"
  • Anh không tin nhà họ Lâm nghèo túng đến mức này, hai ngày trước Lâm Quốc An còn dẫn vợ con đi mua sắm ở cửa hàng xa xỉ, vậy mà bây giờ cô lại đến nhà hàng làm nhân viên phục vụ?
  • Lâm Tân Ngôn dựa vào biển quảng cáo ven đường, nếu không cô sẽ ngã quỵ mất, cô cố trấn tĩnh lại: "Mặc dù tôi và anh Tông là vợ chồng, nhưng anh và tôi đều hiểu chúng ta chỉ đang giao dịch, một vụ giao dịch theo nhu cầu, dù tôi làm gì anh Tông cũng không cần tức giận như vậy."
  • "Cô là vợ tôi, cô làm công việc này khiến tôi mất mặt!" Tông Cảnh Hạo không sao hiểu nổi người phụ nữ này, hành vi của cô luôn khiến anh thấy khó hiểu.
  • Lâm Tân Ngôn nhếch môi, im lặng nhịn đau.
  • Khi cô sắp không trụ được nữa, Hà Thụy Trạch bỗng chạy nhanh về phía bên này, "Ngôn Ngôn, anh đang tìm em đây, không ngờ tìm được em rồi. Em không khỏe à?"
  • Là bác sĩ tâm lý, anh ta quan sát rất kĩ trạng thái cơ thể người khác, mặc dù Lâm Tân Ngôn đang cố chịu đựng, nhưng anh ta vẫn phát hiện ra cô khó chịu.
  • Ngày đó sau khi tạm biệt cô, anh ta liền đến chỗ cô ở tìm Trang Tử Khâm, biết được mọi chuyện của Lâm Tân Ngôn từ Trang Tử Khâm, bao gồm cả chuyện đứa bé trong bụng cô từ đâu mà có.
  • Cảm xúc trong lòng anh ta rất phức tạp, tóm lại không dễ chịu.
  • Cô gặp khó khăn như thế, vì sao không đi tìm anh ta?!
  • Anh ta muốn tìm cô, nhưng lại không biết cô ở đâu, bèn đến chỗ hôm qua bọn họ gặp nhau thử vận may, không ngờ anh ta thật sự tìm được cô.
  • Bây giờ Lâm Tân Ngôn không quan tâm được gì nữa, cơn đau nơi bụng dưới khiến cô hoảng sợ, cô túm lấy cánh tay Hà Thụy Trạch, "Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện."
  • Hà Thụy Trạch nhìn thoáng qua bụng cô, cúi người định bế cô lên, vai bỗng bị đập mạnh.
  • Anh ta quay đầu.
  • Anh ta thấy mặt Tông Cảnh Hạo sa sầm, "Cô ấy là vợ tôi."
  • Giọng điệu từ tốn nhưng đủ sức răn đe!
  • Dường như anh đang cảnh cáo đó là vợ anh, không ai được chạm vào.
  • Hà Thụy Trạch cười trào phúng, "Hai người là vợ chồng à?"
  • Tông Cảnh Hạo chưa kịp phản ứng, anh ta đã nói tiếp, "Hai người chỉ đang làm một vụ giao dịch thôi, anh sẽ không lấy người phụ nữ đã có thai rồi đâu."
  • Tông Cảnh Hạo nheo mắt, hơi thở nguy hiểm phả vào mặt, "Đứa bé là của anh à?"