Chương 14 Không hiểu cô
- "Chuyện gì vậy?" Lâm Tân Ngôn hoang mang.
- Tông Cảnh Hạo đứng dậy, anh bước ngược ánh đèn về phía cô, bước chân vững vàng chậm rãi, cuối cùng anh đứng trước mặt Lâm Tân Ngôn, nhìn từ trên cao xuống, "Khi vẫn còn quan hệ vợ chồng với tôi thì đừng liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác."
- Dù kết hôn vì nguyên nhân gì, cô cũng tuyệt đối không được cắm sừng anh khi vẫn còn quan hệ vợ chồng!
- Đây là giới hạn của anh, là tôn nghiêm của đàn ông!
- Lâm Tân Ngôn nghệt ra một lúc, cô liếc mắt đưa tình với ai vậy?
- Cô phản bác theo bản năng, "Chẳng phải anh cũng qua đêm với người phụ nữ khác ở đây sao? Có phải tôi cũng nên yêu cầu anh với thân phận của người vợ không?"
- Tông Cảnh Hạo nhíu chặt mày hơn, "Tôi không ngủ với cô ấy."
- Lâm Tân Ngôn ngẩn ra, tối qua rõ ràng Bạch Trúc Vi qua đêm ở đây mà.
- Không ngủ, ai tin chứ?
- Mà có ngủ hay không thì liên quan gì đến cô?
- Sắc mặt Tông Cảnh Hạo thay đổi liên tục, anh đang làm gì vậy?
- Lâm Tân Ngôn không muốn làm căng với anh, bèn nói với giọng mềm mỏng, "Tôi sẽ cố gắng làm theo yêu cầu của anh, vậy tôi..."
- Cô huơ huơ tài liệu trong tay, ý rất rõ ràng.
- Tông Cảnh Hạo khẽ ừ một tiếng, giọng điệu có vẻ tức giận, không phải giận Lâm Tân Ngôn, mà là giận chính anh!
- Anh bị làm sao vậy, sao lại giải thích với cô?
- Điên rồi!
- Anh không quen với hành vi khác lạ này!
- Thậm chí còn phản cảm!
- Vì thành công được nhận vào nhà hàng làm việc, cho nên Lâm Tân Ngôn muốn nhanh chóng hoàn thành những tài liệu cần phiên dịch này.
- Đến mười hai giờ đêm, cô mới hoàn thành được một nửa nhưng đã rất buồn ngủ.
- Để tỉnh táo, cô cầm tài liệu đến phòng khách, tầm này cả căn biệt thự rất yên ắng, Tông Cảnh Hạo và bà Vu chắc đã ngủ say.
- Cô để tài liệu lên bàn trà, vào phòng bếp rót cốc nước ấm rồi uống, để cốc xuống, trở lại phòng khách ngồi xuống thảm, ghé vào bàn trà tiếp tục phiên dịch.
- Tông Cảnh Hạo khát nước, nửa đêm xuống lấy nước, thấy Lâm Tân Ngôn vẫn đang dịch tài liệu, anh nhíu mày lại.
- Nhưng anh không lên tiếng, Lâm Tân Ngôn phát hiện ra anh cũng không chủ động chào.
- Tông Cảnh Hạo đã quen trong nhà không có người ngoài, nhìn thấy trên mặt bàn có cốc nước bèn cầm lên uống.
- "À thì…"
- Lâm Tân Ngôn muốn nhắc anh cô vừa dùng cốc đó xong, nhưng Tông Cảnh Hạo đã dùng, cô không biết nói nốt câu như nào nữa.
- Tông Cảnh Hạo nhìn cô, hình như hiểu cô đang định nói gì, ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô mấy giây. Anh chợt cúi đầu xuống, mượn ánh đèn màu trắng, anh phát hiện miệng cốc có vết nửa dấu môi mờ nhạt xếp chồng lên nhau.
- Một nửa là chỗ anh vừa uống xong.
- Rõ ràng chỗ anh vừa uống đã có người chạm, kết hợp với phản ứng vừa rồi của Lâm Tân Ngôn, trong lòng anh có thể khẳng định là cô.
- Lâm Tân Ngôn cúi đầu, vờ như không nhìn thấy gì, không có gì xảy ra.
- Mỗi tội mặt tự dưng nóng lên.
- Bọn họ vốn xa lạ, hành vi dùng chung một cái cốc thân mật quá.
- Tuy anh vô ý, nhưng Lâm Tân Ngôn vẫn cảm thấy thẹn thùng.
- Tông Cảnh Hạo giật môi, đầu lưỡi lướt qua cánh môi dưới, chính anh cũng không biết mình có tâm trạng gì, dứt khoát uống nốt chỗ nước còn lại.
- Anh để cốc không xuống, đi tới ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã một giờ rồi, "Vẫn chưa ngủ à?"
- Lâm Tân Ngôn cúi đầu không dám ngẩng lên, "Tôi không buồn ngủ."
- Tông Cảnh Hạo im lặng nhìn cô hai giây, quay người lên phòng.
- Lúc đi đến đầu cầu thang anh bỗng nhớ ra cô nói từng đến công ty nộp hồ sơ nhưng không trúng tuyển, điều này khiến anh thấy rất lạ, anh về phòng cầm điện thoại lên, gọi cho Quan Kình.
- Quan Kình đang ngủ say bỗng bị cuộc gọi đánh thức, anh ta bực bội cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, soạn sẵn bài chửi, nhưng khi thấy rõ tên trên màn hình thì lập tức sợ hãi, dụi mắt ấn nghe, "Sếp Tông."
- "Cậu đi điều tra xem vì sao bên phòng nhân sự lại từ chối tuyển ứng viên phiên dịch."
- "Hả?" Quan kình còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bên kia đã cúp máy.
- Anh ta nhìn điện thoại, hơn nửa đêm sếp gọi điện chỉ vì chuyện nhỏ như vậy ư?
- Quan Kình méo cả mặt.
- Sếp đang phá đám giấc ngủ của anh ta đấy!
- Anh ta càu nhàu thế thôi chứ không dám lơ là.
- Hôm sau, bà Vu phát hiện Lâm Tân Ngôn gục xuống bàn ngủ, bà nhìn không hiểu đống giấy tờ đặt trước mặt cô, nhưng biết chắc là công việc, trong lòng thở dài, "Không cần làm việc liều mạng vậy chứ, còn chẳng thèm ngủ nữa."
- Không hiểu thì không hiểu, bà Vu vẫn vào phòng lấy chăn đắp cho cô.
- Lúc này Tông Cảnh Hạo đi xuống, thấy bà Vu đang đắp chăn cho Lâm Tân Ngôn, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu, phong thái chín chắn theo năm tháng.
- Anh đi tới, cúi người cầm tài liệu phiên dịch, cô đã dịch xong hai mươi hai trang tài liệu.
- Lúc làm xong chắc trời cũng sắp sáng, người phụ nữ này thức cả đêm ư?
- Tông Cảnh Hạo không khỏi nhìn cô thêm một cái.
- Bà Vu thở dài, không biết nên nói gì.
- Bà xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
- Khi Lâm Tân Ngôn tỉnh lại, Tông Cảnh Hạo đang ăn sáng, cô dụi mắt, hai tay chống vào bàn định đứng lên, phát hiện đôi chân tê dại.
- Cô đứng một lúc mới có thể đi được.
- Cô vào phòng tắm rửa mặt tiện thể tắm rửa luôn để tinh thần phấn chấn.
- Lâm Tân Ngôn mặc quần áo rồi bước ra, cầm tài liệu đã dịch xong đặt ở trước mặt Tông Cảnh Hạo, "Xong rồi đó."
- Cô ngồi vào chỗ ăn sáng, nghĩ ngợi rồi nói, “Nếu anh tiện thì trả tôi tiền luôn đi."
- Lâm Tân Ngôn sợ anh quên mất.
- Tông Cảnh Hạo để tách cà phê xuống, nhìn cô hai giây, "Tôi không có thói quen mang tiền mặt, tối nay cô đến công ty tìm tôi đi."
- Nói xong anh đứng dậy.
- Lâm Tân Ngôn nhấp một ngụm sữa bò, không lấn cấn nữa, anh hứa trả là được.
- Lâm Tân Ngôn liều mạng dịch xong tài liệu là vì không muốn chậm trễ công việc hôm nay.
- Tông Cảnh Hạo đi chưa được bao lâu, Lâm Tân Ngôn cũng đi.
- Nhà hàng có đồng phục thống nhất, Lâm Tân Ngôn thay áo sơ mi trắng, áo gi-lê màu đen, thắt nơ bướm ở cổ, mặc váy ôm mông, để lộ đôi chân dài trắng nõn.
- Bạch Trúc Vi ngồi chỗ gần cửa sổ, tâm trạng cô ta rất tốt, hôm nay Tông Cảnh Hạo chủ động hẹn cô ta đi ăn cơm.
- Mặc dù Tông Cảnh Hạo đã thừa nhận quan hệ của hai người, cũng nói sẽ lấy cô ta, nhưng anh chưa từng chủ động hẹn cô ta bao giờ, toàn là cô ta chủ động.
- "A Hạo."
- "Anh nghe nói, Lâm Tân Ngôn ứng tuyển vị trí phiên dịch nhưng em không cho nhận?" Buổi sáng anh đến công ty, Quan Kình đã nói với anh.
- Bạch Trúc Vi là người ngăn cản chuyện ứng tuyển.
- Bạch Trúc Vi đột nhiên nắm chặt tay, sao anh lại biết?
- Tông Cảnh Hạo tựa lưng vào ghế, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào người anh, anh biếng nhác chống cằm, ánh mắt sâu thẳm có phần nghiền ngẫm.
- Giờ phút này, anh không hiểu rõ cô gái hiền lành từng cứu anh hồi nhỏ, còn làm thuốc giải cho anh.