Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 11 Đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa

  • Rõ ràng lúc ấy bọn họ hài lòng về cô, Lâm Tân Ngôn nhíu mày, chẳng lẽ người ta tìm được người thích hợp hơn.
  • Nghĩ như vậy, Lâm Tân Ngôn cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
  • Buổi tối.
  • Về đến nhà Tông Cảnh Hạo liền nhốt mình trong phòng làm việc, hình như bận chuyện công việc.
  • Buổi chiều Lâm Tân Ngôn thăm dò từ bà Vu những món Tông Cảnh Hạo thích ăn rồi tự mình chuẩn bị cơm tối.
  • Bà Vu cười: "Đây mới là việc một người vợ nên làm."
  • Lâm Tân Ngôn cúi đầu cười, bởi vì có việc cần nhờ vả nên cô mới chủ động lấy lòng anh thôi.
  • Bà Vu thở dài: "Bà chủ mất sớm, ông chủ cưới vợ hai, cậu chủ rất ít khi về nhà, nhìn cậu ấy lạnh lùng thế thôi chứ thực ra coi trọng tình cảm lắm."
  • Lâm Tân Ngôn không nói gì, lẳng lặng lắng nghe.
  • "Hồi bé cô Bạch từng cứu cậu chủ, sau này lớn lên vẫn đi theo cậu chủ, trước kia cậu chủ không thích cô ấy, nhưng từ sau chuyến công tác kia bỗng thay đổi thái độ với cô ấy, nhưng mợ không cần để ý đâu, dù sao mợ mới là mợ chủ danh chính ngôn thuận." Bà Vu vỗ vai cô an ủi.
  • Lâm Tân Ngôn cúi đầu cười khổ, cho dù anh tốt với ai cô cũng chẳng có quyền lên tiếng.
  • Mặc dù họ là vợ chồng, nhưng cả hai lại vô cùng xa lạ.
  • Cô đã nhìn thấu cuộc hôn nhân này.
  • Lâm Tân Ngôn nhìn về phía phòng làm việc, nghĩ đến chuyện buổi sáng Bạch Trúc Vi pha cà phê đen, bèn hỏi: "Bà Vu, hạt cà phê để ở đâu, tôi muốn pha cho anh ấy bình cà phê."
  • Nghe vậy, bà Vu biết cô để bụng, bèn lấy hạt cà phê cho cô, bảo: "Mợ đừng thêm đường và sữa, cậu chủ không thích đồ ngọt."
  • Lâm Tân Ngôn gật đầu, nhanh chóng pha một bình cà phê, cô đổ cà phê ra chiếc cốc tinh xảo, tự mình bưng vào cho anh.
  • Trong phòng làm việc, Tông Cảnh Hạo đang gọi điện thoại, vẻ mặt hơi cáu kỉnh: "Phòng nhân sự làm ăn kiểu gì thế? Tuyển một phiên dịch khó đến thế à?"
  • Anh biết kha khá ngoại ngữ, nhưng không biết tiếng nước A. Bởi vì không giao tiếp được, dự án này lại mới phát triển nên cần xử lý rất nhiều chuyện, anh phải giải quyết chuyện bất đồng ngôn ngữ thế nào đây?
  • "Nói với giám đốc phòng nhân sự, tôi cho anh ta thời gian một ngày, nếu như vẫn không tìm được người thì anh ta thu dọn đồ đạc nghỉ việc đi!"
  • Cộc cộc.
  • Tông Cảnh Hạo đang nổi nóng, bỗng có tiếng đập cửa, anh nói với giọng lạnh lùng: "Vào đi!"
  • Trong lòng Lâm Tân Ngôn hơi căng thẳng, anh đang tức giận à?
  • Nhưng đã gõ cửa rồi, cho dù anh đang tức giận cô cũng phải đánh liều đi vào.
  • Lâm Tân Ngôn cố gượng cười: "Tôi pha cho anh cốc cà phê."
  • Tông Cảnh Hạo chậm rãi dời ánh mắt từ khuôn mặt cô sang cốc cà phê trong tay cô, hơi nheo mắt lại, buổi sáng cô còn tránh anh như tránh rắn rết cơ mà.
  • Giờ lại chủ động tới đưa cà phê cho anh?
  • Hừ, người phụ nữ này đúng là thay đổi thất thường!
  • Tông Cảnh Hạo quẳng điện thoại xuống, ngồi xuống ghế lẳng lặng nhìn cô biểu diễn. Anh muốn xem người phụ nữ này định làm gì!
  • "Không biết có hợp khẩu vị của anh không." Lâm Tân Ngôn đặt cà phê xuống bàn.
  • Tông Cảnh Hạo không nhúc nhích, anh thả lỏng cơ thể, lười biếng dựa vào ghế.
  • Lâm Tân Ngôn nịnh nọt: "Anh thử đi?"
  • Tông Cảnh Hạo nhướn mày, anh hiểu vì sao cô có chuyển biến như vậy.
  • Anh nói với vẻ trào phúng: "Sao tự nhiên xun xoe thế, cô muốn hỏi tôi chuyện mảnh đất ở vịnh Repulse chứ gì?"
  • Lâm Tân Ngôn sững sờ, không ngờ anh liên tưởng nhanh như vậy.
  • Tông Cảnh Hạo bỗng vươn tay nắm cằm Lâm Tân Ngôn: "Đây là lý do vì sao nhà họ Lâm không bận tâm tôi là tên què mà vẫn gả cô cho tôi đúng không?"
  • Ngón tay anh siết lại, Lâm Tân Ngôn cảm nhận được đau đớn mãnh liệt.
  • Cô há miệng định giải thích.
  • Nhưng giải thích thế nào đây?
  • Nói cô bị vứt bỏ ư?
  • Anh sẽ tin sao?
  • "Không phải…"
  • "Ra ngoài!" Tông Cảnh Hạo hất cô ra.
  • Lâm Tân Ngôn bị đẩy mạnh ra, cánh tay không cẩn thận làm đổ cốc cà phê, chất lỏng màu đen thấm ướt tài liệu trên mặt bàn, sắc mặt Tông Cảnh Hạo xám xịt.
  • Lâm Tân Ngôn không ngờ lại thành ra thế này, vội vàng lau đi.
  • Tông Cảnh Hạo cầm tài liệu lên, xẵng giọng quát, "Tôi bảo cô ra ngoài cơ mà?"
  • Anh phản cảm với vẻ mặt nịnh bợ này!
  • Lâm Tân Ngôn đành phải bỏ đi.
  • "Chờ đã, cầm cái này ra ngoài đi!" Tông Cảnh Hạo nhìn là thấy phiền.
  • Lâm Tân Ngôn cầm cốc cà phê đi.
  • Bữa tối, Tông Cảnh Hạo ăn xong liền trở về phòng.
  • Lâm Tân Ngôn lặng lẽ thở dài, tính cách người này tệ thật đấy, tới gần đã khó.
  • Chứ nói chi là lấy được mảnh đất, giành quyền chủ động từ tay Lâm Quốc An.
  • Lâm Tân Ngôn tắm rửa rồi nằm xuống giường, trằn trọc không ngủ được, thế là bèn ngồi dậy.
  • Nghĩ đến lúc đưa cà phê cho Tông Cảnh Hạo, lỡ tay làm đổ cà phê lên tài liệu, trong lòng cô cảm thấy hơi có lỗi.
  • Cô muốn bù đắp, cho nên bèn đi đến phòng làm việc của anh.
  • Cô bật đèn lên, tài liệu ướt vẫn để trên bàn, lúc ấy cô để ý tài liệu được viết bằng tiếng nước A.
  • Chỗ bị cà phê thấm ướt đã nhòe sắp không nhìn rõ.
  • Cô tìm trang giấy sạch sẽ, chép lại chữ trên tài liệu. Lâm Tân Ngôn biết tiếng nước này, mặc dù nó không phổ biến lắm. Cô phiên dịch tài liệu sang tiếng mẹ đẻ luôn cho anh dễ đọc, coi như thay lời xin lỗi.
  • Nội dung tài liệu tầm mười trang, vừa phiên dịch vừa chép lại xong cũng đã ba giờ sáng.
  • Cô để bút xuống, xoa bóp cổ tay đau nhức, sắp xếp tài liệu theo thứ tự rồi đặt trên bàn, sau đó về phòng ngủ.
  • Lúc Tông Cảnh Hạo ăn sáng, Lâm Tân Ngôn vẫn chưa dậy, tối qua cô ngủ muộn, với cả đang mang thai nên cô cũng thích ngủ, buổi sáng vẫn chưa tỉnh dậy.
  • Tông Cảnh Hạo nhíu mày, "Cô ấy chưa dậy à?"
  • Bà Vu cụp mắt xuống, "Chưa ạ, cậu mợ là vợ chồng, sao lại hỏi người ngoài như tôi?"
  • Tông Cảnh Hạo hiểu ý bà Vu.
  • "Bỏ đi." Tông Cảnh Hạo không giỏi giải thích, cho dù là bà Vu chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn cũng như vậy.
  • "Cậu chủ, tôi biết cậu và cô Lâm không có tình cảm, nhưng đây là cuộc hôn nhân mà bà chủ quyết cho cậu lúc còn sống, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng để ý đến cậu lắm. Trưa qua vừa về đến nhà, cô ấy đã hỏi tôi những món cậu thích, đồ ăn tối qua cũng do cô ấy làm, cô ấy còn tự mình pha cà phê cho cậu nữa."
  • Chẳng phải cô muốn lấy mảnh đất ở vịnh Repulse cho nhà họ Lâm nên mới tự nhiên xun xoe sao?
  • Để ý đến anh?
  • Tông Cảnh Hạo cảm thấy buồn cười.
  • Anh quay đầu nhìn bà Vu, "Bà đừng để vẻ bề ngoài của cô ấy đánh lừa."