Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 227 Chỗ tốt của bố

  • Thẩm Dục An nhìn con trai tủi thân tới nổi hai mắt đỏ hoe mà nghĩ đến cảm giác chân đụng trúng gì đó vừa rồi. Anh chột dạ cúi đầu không dám nói chuyện.
  • Tô Manh chỉ tưởng tướng ngủ của Tô Ngạn Khải không tốt, tự mình lăn xuống giường nên vội vàng xông qua ôm lấy bé, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, không sao hết không sao hết. Mẹ không cố ý đâu. Ai bảo con ngủ mà cứ ôm lấy chân mẹ rồi trượt xuống chi.”
  • Tô Ngạn Khải cũng biết bộ dạng của mình khi ngủ không ngay ngắn nên được mẹ yêu thương nhất dỗ dành vài câu, mặt lại vui vẻ trở lại.
Chương khoá