Chương 141 Cầu cứu Thẩm Dục An
- Tô Manh ngẩng đầu nhìn trời cười khổ: “Ông trời muốn chơi mình mà!”
- Lúc này cô đã đứng được nửa tiếng rồi. Hai chân vừa đau vừa nhức, nhất là mũi chân trước mang giày cao gót đã bắt đầu tê tê.
- Cô giậm chân, cắn răng, cuối cùng vẫn gọi cho Thẩm Dục An.