Chương 134 Tôi không cần căn nhà đó
- “Bố thí?” Lặp lại hai từ đó, Thẩm Dục An nở một nụ cười châm biếm: “Em cảm thấy đó là bố thí sao? Không, anh chỉ lo lắng cho con trai anh mà thôi.”
- Anh còn chưa nói hết câu, Tô Manh đã hiểu rõ được hàm ý trong lời nói đó.
- Ý của anh ta là anh ta cảm thấy con trai mình sống ở đây quá thiệt thòi chứ gì.