Chương 8 Giữ lại mà dùng đi
- Về tới phòng Tống Thi Dư liền thay đổi thái độ.
- Cô ta chủ động xin lỗi Tống Nam Y, nói rằng chuyện buổi sáng về vụ ăn trộm tiền là do cô ta không đúng hy vọng Tống Nam Y tha thứ cho cô ta.
- Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại cả cho nên Tống Nam Y thản nhiên chấp nhận.
- Nhưng mà, chỉ dừng ở đấy thôi.
- Thêm một chữ cô cũng không muốn nói với Tống Thi Dư.
- Bây giờ mới làm ra vẻ chị em tình thâm có phải là quá trễ rồi không.
- Chuyện hồ đồ ngu muội trước đó, cô sẽ không để nó phát sinh lần thứ hai nữa.
- “Chị, vậy chuyện chị và anh Tại Tùng…” Tống Thi Dư thăm dò hỏi.
- Mới mở lời thôi mặt Tống Nam Y liền sầm xuống: “Nhắc hắn ta làm gì cũng đã chia tay rồi, chị có thể nhìn ra rằng hắn ta thích em, chị cũng thật lòng chúc phúc cho hai người, chúc hai người răng long đầu bạc còn không được sao?”
- Tất nhiên không được rồi.
- Cùng với Thẩm Tại Tùng ở bên nhau là chuyện tất nhiên.
- Nhưng trước lúc đó cô ta muốn lấy số tiền thừa kế di sản đó.
- Nếu không thì cô ta hà tất gì phải nhịn đau chia sẻ tình yêu, đem anh Tại Tùng của mình cho Tống Nam Y chứ.
- “Chị, em nghĩ chị hiểu lầm rồi, anh Tại Tùng thường hay tìm em là vì muốn hiểu thêm chị nhiều chút, anh ấy cũng vì muốn làm tốt mọi chuyện thôi mà.” Tống Thi Dư giải thích.
- Thậm chí còn mang vụ sắp tốt nghiệp ra nói: “Anh Tại Tùng còn nói muốn tìm việc làm gần chỗ làm của chị một tí, như vậy có thể đưa đón chị tan ca đi làm.”
- Khỏi đi.
- Thực sự như vậy thật thì cô chắc phải suy nghĩ lại đi lên núi làm tình nguyện viên cho rồi.
- “Chị và hắn ta đã chia tay rồi, người chị thích là Cố Thanh Bùi, nếu như em và Thẩm Tại Tùng không phải là một đôi thì cứ coi như chị nói lời dư thừa đi, dù gì chị cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi, nhưng mà đừng có đem hắn ta ra nói để ghê tởm chị nữa, không thì đừng trách chị trở mặt.”
- Nói đến câu cuối cùng ánh mắt của Tống Nam Y liền sa sầm xuống khiến Tống Thi Dư không nhịn được rùng mình một cái.
- Trong khoảnh khắc đó cô ta còn tưởng mình nhìn thấy con quỷ dữ từ địa ngục bò ra.
- Cô ta không dám nói tiếp nữa ngoan ngoãn cuộn mình trên giường, ngoan như một con thỏ vậy.
- Nhưng đó cũng chỉ là nguỵ trang mà thôi.
- Một con bò cạp cho dù nguỵ trang giống một con thỏ thì vẫn là bò cạp, cắn người thì cũng sẽ trúng độc như thường.
- Trước khi giải quyết triệt để Tống Thi Dư thì cô sẽ không bao giờ buông lỏng tâm trí được.
- Nhưng mà tối hôm nay Tống Thi Dư sẽ không dám làm ra những động tác nhỏ nữa.
- Nhờ phúc của cô ta mà Tống Nam Y ngủ rất ngon lành.
- Nhưng khi ngày thứ hai đi học thì phiền phức khác lại tìm đến cô.
- Tất nhiên là Thẩm Tại Tùng rồi.
- Anh ta nghe lời của Tống Thi Dư bắt đầu bày ra các mánh khoé để níu kéo Tống Nam Y.
- Sáng sớm anh ta đặc biệt mua món tào phớ chờ ở trước cửa lớp học của Tống Nam Y.
- Tống Nam Y xem như không thấy đi thẳng đến chỗ Tiêu Hồng.
- Thẩm Tại Tùng lại chạy theo sau cô, hai tay bưng hộp tào phớ lên trước mặt: “Nam Y cái này là anh đặc biệt mua cho em đó, em nếm thử xem ngon lắm đấy.”
- “Thật vất vả cho anh rồi.” Tống Nam Y trao cho anh một nụ cười rất ngọt.
- Nhưng Thẩm Tại Tùng đột ngột lùi lại một bước.
- Từ trong nụ cười đó anh ta thấy được có âm mưu, bất giác lạnh cả sống lưng.
- Sự thật như anh ta đã nghĩ.
- Tống Nam Y cười ngọt một cái sau đó tiếp tay nhận món tào phớ từ tay anh ta.
- Sau đó mở nắp ra.
- Bộp!
- Trực tiếp đổ xuống đầu anh ta.
- Quả đầu được tỉ mỉ chải chuốt bây giờ toàn là tào phớ, còn có mùi của ớt, từng giọt từng giọt rớt xuống làm cho toàn thân của anh ta đều ướt hết trông khốn khổ vô cùng.
- Tuy rằng vẫn chưa tới giờ lên lớp nhưng trong lớp học đã có không ít người.
- Ai nhìn thấy tình huống này cũng thật hối hận li mình không có máy chụp hình nếu không sẽ chụp lại lưu làm kỷ niệm.
- Trước giờ tính cách của Tống Nam Y nhu mì như một con thỏ trắng, bỗng chốc bùng phát lên.
- Thật là quá quá quá quá kích thích đi thôi!
- “Quên nói cho anh biết, trước giờ tôi đều không thích ăn tào phớ, đừng có lấy cái mà Tống Thi Dư thích để dỗ làm tôi vui, tôi cảm thấy muốn ói, còn chén tào phớ này anh hãy tự mình ăn đi.”
- Nói xong mấy câu này, Tống Nam Y bèn kéo Tiêu Hồng đang đứng hình ngơ ngác, đổi chỗ ngồi xa xa một chút.
- Tránh phải đụng trúng những thứ xui xẻo.
- Thẩm Tại Tùng tức chịu không nổi, hận không thể xông lên trên đó đánh Tống Nam Y một trận.
- Nhưng mà nghĩ lại nhiệm vụ mà Tống Thi Dư đã giao cho mình nên chỉ có thể ôm hận mà chạy ra ngoài.
- Vì Tống Thi Dư, dù có mất mặt tới cỡ nào anh ta cũng nhịn.
- Bởi vì chỉ có như thế này thì mới có thể cùng Thi Dư ở bên nhau.
- Tống Thi Dư đến sau nhưng sắc mặt không được tốt, hiển nhiên cô ta đã biết chuyện này.
- Tối qua cô ta ở chỗ của Tống Nam Y không vớt được cái gì, hôm nay phái Thẩm Tại Tùng đến cũng bị làm nhục.
- Tống Nam Y đột nhiên biến thành một cục sắt động không được đá cũng không xong.
- Thật là gặp ma rồi!
- Trong lòng bức bối nhưng trên mặt lại không được biểu hiện ra ngoài.
- Cô ta chọn vị trí gần đầu bàn chỉ để lại bóng lưng cho Tống Nam Y, phhọg khi mà Tống Nam Y quay đầu qua nhìn thấy sắc mặt khác thường của cô ta thì sẽ lộ tẩy ra mất.
- Sự thật là vốn dĩ Tống Nam Y không có ý định nhìn mặt cô ta.
- Người vừa nhìn tí đã muốn ói thì có gì mà để xem chứ, hà cớ gì tự làm mình không thoải mái?
- Học xong cô bèn trực tiếp đi ra từ cửa sau, chạy ra cổng trường học đi tới quán Con Ruồi.
- Cô đem trả hộp cơm để đổi lại huy chương của Cố Thanh Bùi.
- Cầm trên tay một chiếc huy chương nhỏ nhưng lại cảm thấy có chút nặng nề.
- Dù gì đây cũng là vinh dự do vô số mồ hôi khổ cực của Cố Thanh Bùi mà đổi lại được, làm sao không nặng nề cho được?
- “Bạn trai nhỏ của cô nhất định là lợi hại lắm nhỉ? Hôm qua chồng của chị đã thấy chiếc huy chương này rồi nói rất quý hiếm đấy.” Bà chủ chủ động trò chuyện nói.
- Không những lợi hại, về sau anh ta sẽ trở thành người của tổng chỉ huy mà.
- Lần đầu tiên phát hiện, khi có người khen Cố Thanh Bùi trong lòng cô bất giác có một cảm giác tự hào trào lên.
- “Anh ấy rất cố gắng.” Tống Nam Y cuối cùng chọn lời khiêm tốn mà nói.
- Bà chủ cười tươi: “Vậy em hãy mau đưa lại cho bạn trai nhỏ của em đi, cẩn thận đừng làm mất đấy.”
- “Dạ vâng.” Tống Nam Y gật đầu đáp.
- Rời khỏi quán Con Ruồi cô đi về hướng sân luyện tập.
- Sắp tốt nghiệp rồi mà bên quốc phòng sinh thì không có tí gì buông lỏng cả, ngược lại mức độ huấn luyện càng ngày càng tăng.
- Hết cách rồi sau khi tốt nghiệp, mọi người sẽ bị phân chia vào trong các tiểu đoàn khác nhau để nhậm chức, đến lúc đó cường độ trong quân đội sẽ càng cao, nên bây giờ mọi người không được buông lỏng quá trình luyện tập.
- Khi Tống Nam Y đến nơi thì đại đội của Cố Thanh Bùi đang chạy bộ.
- Dáng đứng thẳng tắp của quân nhân, đồng phục đồng nhất ở trên sân luyện tập trở thành một phong cảnh mỹ lệ.
- Cô rất dễ dàng mà nhìn ra được dáng lưng của Cố Thanh Bùi trong đội ngũ đó.
- Người đàn ông này ở bất kỳ chỗ nào cũng phát ra ánh hào quang làm cho người ta vừa nhìn đã phát hiện ra.
- “Cố Thanh Bùi.” Tống Nam Y hướng anh ta vẫy tay.
- Bên kia lập tức có người hô hứng: “Lão đại có gái tìm kìa trông cũng rất xinh đó chứ.”
- “Ý ý tao biết rồi đây không phải là người hôm qua đã hôn lão đại sao? Quen nhau thật rồi à?”
- “Lão tứ, lão ngũ chạy thêm ba vòng còn những người khác giải tán.” Cố Thanh Bùi lập tức nói.
- Hai người vừa nói chuyện lúc nãy là lão tứ và lão ngũ, nghe xong những lời này lập tức liền kêu gào nói Cố Thanh Bùi công báo tư thù.
- Nhưng Cố Thanh Bùi đầu cũng không ngoảnh lại mà đi đến bên phía Tống Nam Y.
- Bởi vì mới luyện tập xong trên mặt anh ta toàn là mồ hôi chảy xuống, nhưng lại càng làm cho gương mặt anh thêm phần tuấn tú nam tính, toát ra khí chất làm mê hoặc lòng người.
- “Tại sao qua giờ này?” Cố Thanh Bùi chau mày hỏi.
- Đến giờ này thì đã làm sao?
- Tống Nam Y không hiểu tính mở miệng hỏi thì Cố Thanh Bùi đã xoè hai tay ra chắn trước mặt cô che đi một phần của ánh nắng mặt trời.
- “Đi qua gốc cây bên kia nói.”