Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 6 Lần này nhất định phải đạt được

  • Là một cái huy chương chói loá.
  • Tống Nam Y có chút ấn tượng.
  • Đây hình như là huy chương trao giải cho quốc phòng sinh khi tham gia nhiệm vụ huấn luyện.
  • Cả khu trường đại học Nam Thanh chỉ có duy nhất một chiếc.
  • Nhưng mà bây giờ chỉ vì muốn Tống Nam Y được đem cơm hộp về nhà mà tuỳ tiện đem cầm cái huy chương này cho bà chủ.
  • Mới đầu Tống Nam Y nghĩ anh ta làm quá rồi.
  • Thực ra anh ta có thể lấy thẻ học sinh đem cầm đều như nhau cả.
  • Ở năm 1983 được trở thành học sinh đại học là một chuyện rất vinh dự, ai cũng không muốn mình bị bôi nhọ cả.
  • Nhưng rất nhanh cô kịp phản ứng hiểu ý của Cố Thanh Bùi là gì.
  • Cô bèn không lấy ví tiền ra nữa, nhìn bà chủ cười nhẹ: “Vậy ngày mai em sẽ đến trả cơm hộp.”
  • Bước chân cũng khoan khoái vài phần khi đi ra khỏi cửa.
  • Dạo vòng quanh ở trong trường xong cô mới tìm đến Tiêu Hồng, cũng vừa đúng lúc sắp đến buổi trưa nên lấy đồ ăn trong cơm hộp ra chia đều.
  • Tiêu Hồng ăn miệng đầy dầu mỡ vừa nhai vừa hỏi cô: “Đừng nói rằng mày thực sự quen với Cố Thanh Bùi rồi nha?”
  • “Sẽ quen nhưng không phải bây giờ.” Tống Nam Y đáp.
  • Nghe đến đây Tiêu Hồng lập tức trừng to đôi mắt: “Vậy tại sao mày lại đi hôn người ta chứ, mày có biết trong trường đã đồn ầm lên rồi không, nói là mày đã thích phải Diêm Vương mặt lạnh Cố Thanh Bùi rồi đấy!”
  • Diêm Vương mặt lạnh ư?
  • Không khoa trương vậy chứ!
  • Tống Nam Y kìm không được muốn cười, không ngờ Cố Thanh Bùi ngoài lạnh trong nóng ở trong mắt người khác lại là như vậy.
  • Thấy Tống Nam Y cười Tiêu Hồng càng nôn nóng: “Mày đừng có không tin, anh ta ở quốc phòng sinh nổi tiếng lắm đấy, lúc tập luyện là mặt rất nghiêm, đối xử với người ta cũng rất hà khắc nđố mới nhắc đến tên Cố Thanh Bùi thôi là người ở trong quốc phòng sinh liền biến sắc.”
  • “Anh ấy chỉ mong làm thật tốt chức trách của một người quân nhân mà thôi.” Tống Nam Y khảng khái.
  • Kiếp trước không phải như thế sao?
  • Cho dù làm cái gì đi chăng nữa Cố Thanh Bùi cũng làm hết sức mình cho thật tốt.
  • Về phương diện bảo vệ cửa nhà bảo vệ quốc gia anh ta luôn xung phong ra trước cho nên mới còn trẻ mà đã hy sinh.
  • Haiz không nghĩ nữa, kiếp này cô sẽ ngăn cản việc này xảy ra, như vậy không phải sẽ ổn sao?
  • Dù gì cô cũng đã được tái sinh rồi, thay đổi số phận của mình vậy thì số phận của Cố Thanh Bùi cũng nhất định sẽ thay đổi được.
  • Bên phía Tiêu Hồng vừa gắp một miếng thịt kho tàu vừa dữ dằn nói: “Mày còn chưa quen với Cố Thanh Bùi mà bây giờ đã bắt đầu nói hộ cho anh ta rồi, vậy sau này sẽ thế nào đây?”
  • Ngưng một chút rồi nói: “Bây giờ mày hãy khoan nghĩ về Cố Thanh Bùi đi, nghĩ về Thẩm Tại Tùng và Tống Thi Dư đi!”
  • “Bọn họ thì làm sao?” Tống Nam Y hỏi xong từ trong hộp cơm gắp ra một miếng dưa chuột đưa vào miệng nhai.
  • Tiêu Hồng bèn nói: “Không phải tao về ký túc xá để kiếm người cùng ăn bánh crepe trái cây sao? Khi đi ngang qua lầu Thượng Tư tao thấy Thẩm Tại Tùng và Tống Thi Dư ở cùng nhau không biết nói cái gì, nhưng mà nhìn thấy bộ mặt đầy tức giận của Thẩm Tại Tùng thì tao nghĩ nhất định là nói chuyện mày ở trước mặt nhiều người đã đá nó như thế nào.”
  • Miếng dưa chuột đang nhai trong miệng đột nhiên cảm thấy hết ngon.
  • Tống Nam Y lấy ra một tờ khăn giấy nhả ra vứt đi.
  • Hỏi: “Mày chắc chắn là Tống Thi Dư không?”
  • “Tao có thể nhìn sai hay sao? Vả lại ngoài trừ cô ta ra thì Thẩm Tại Tùng còn qua lại với nữ sinh nào nữa đâu, anh ta chỉ hận không thể hai mươi tư giờ ở bên cạnh dính chặt Tống Thi Dư mà thôi.”
  • Đây cũng là sự thật.
  • ……
  • Trong mắt và trong lòng của Thẩm Tại Tùng toàn là Tống Thi Dư.
  • Nhưng mà đây không phải là điều làm cho Tống Nam Y kinh ngạc.
  • Lý do cô cứ hỏi đi hỏi lại để xác nhận là vì để biết rằng chuyện Tống Thi Dư vô lại trường học.
  • Nghĩ lại kiếp trước sau khi phát hiện tiền là do cô trộm liền bị đánh đến nằm ở trên giường một tuần lễ.
  • Còn Tống Thi Dư thì sao? Mới qua nửa ngày không bị tổn thương nào liền quay lại trường học đi học như thường.
  • Bởi vì sao?
  • Bởi vì có một người mẹ tốt!
  • Nghĩ đến điểm này Tống Nam Y nắm chặt tay lại sau đó buông ra.
  • Không sao, nếu như chỉ một lần mà có thể quật ngã được Tống Thi Dư thì ông trời có cho cô quay trở lại cũng chả có tí cảm giác thành tựu gì.
  • Ngày tháng còn dài, cứ đợi đấy mà xem!
  • Bỏ qua những chuyện không vui đó, Tống Nam Y tiếp tục cùng Tiêu Hồng ăn trưa.
  • …….
  • Lầu Thượng Tư.
  • Tống Thi Dư rất bực mình.
  • Sau khi nghe Thẩm Tại Tùng kể xong tâm trạng của cô ta rất lâu sau vẫn không bình tĩnh được.
  • Không lẽ con tiện nhân Tống Nam Y đó phát hiện ra điều gì rồi chăng?
  • “Anh Tại Tùng, có phải anh để cô ta phát hiện ra chuyện của hai chúng ta rồi không?” Tống Thi Dư phiền muộn hỏi.
  • Thẩm Tại Tùng lắc đầu như trống bỏi: “Làm sao có thể được, mỗi lần anh gặp em đều lén lén lút lút giống như ăn trộm vậy, vả lại tối hôm qua cô ấy còn nói chuyện điện thoại với anh lúc đó chả có gì khác thường cả, em nói xem sau một đêm làm sao có thể trở mặt liền vậy?”
  • Không những trở mặt mà còn ở trước mặt nhiều người đá anh ta sau đó đi quen với Cố Thanh Bùi.
  • Lúc đó anh ta thật sự rất muốn đi đến đấm cho Cố Thanh Bùi một phát.
  • Nhưng nhìn Cố Thanh Bùi một thân quân phục sắc mặt lạnh lùng anh liền xìu lại.
  • Vốn dĩ đã đủ mất mặt rồi nếu bị đánh thêm một trận nữa thì anh khỏi cần phải ở lại trường học nữa.
  • Nghe Thẩm Tại Tùng nói những lời này Tống Thi Dư như kiến ngồi trên lửa.
  • Bởi vì không những Thẩm Tại Tùng mà hôm nay cô cũng bị Tống Nam Y chơi một vố.
  • Rất mạnh!
  • Bị lừa một vố!
  • Thậm chí cô ta có cảm giác Tống Nam Y của trước đó đều là làm bộ cả.
  • Chính vì muốn ở ngay chính lúc này chơi cả đám một phen ra trò.
  • Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
  • Nghĩ tới kế hoạch của mình đã thành công được một nửa rồi bây giờ lại bị phá rối, quả thật rất đáng tiếc.
  • “Thi Dư, anh thấy hay là chúng ta thôi đi, cô ta đã không muốn quen với anh nữa vậy càng tốt, chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi, anh sớm đã muốn cho em một thân phận rồi.” Thẩm Tại Tùng chọn cách lui một bước chọn cái khá hơn.
  • “Không được.” Tống Thi Dư thẳng thừng từ chối: “Lúc trước chúng ta đã nói rõ rồi.”
  • Phải làm cho Thẩm Tại Tùng và Tống Nam Y kết hôn với nhau. Như vậy mới có thể lấy được của hồi môn kia của Tống Nam Y, sau đó tiến hành chuyển khoản, cuối cùng là một phát đá Tống Nam Y ra rồi hai người sẽ như đôi chim uyên ương cùng ở cùng bay.
  • Nói tới chỗ này Tống Thi Dư hận tới nghiến răng răng rắc.
  • Cũng là cháu gái của nhà họ Tống, ông nội Tống ở trên di chúc nói rằng toàn bộ tài sản đều để lại cho Tống Nam Y, vả lại phải sau khi kết hôn mới đưa cho cô ta.
  • Nếu không phải như vậy thì cô ta hà cớ gì phải phí nhiều tâm tư như thế, phải bắt Tống Nam Y buộc chặt bên cô ta và Thẩm Tại Tùng chứ.
  • “Nhưng mà bây giờ Tống Nam Y đã chia tay với anh rồi.” Thẩm Tại Tùng nói.
  • Vụt một phát Tống Thi Dư từ trên ghế đá đứng lên.
  • Trong mắt xẹt qua tia độc ác: “Gần đây anh đừng có qua kiếm em nữa, dỗ dành cô ta nhiều chút lãng mạn như nào thì làm như đó làm cho cô ta cảm nhận được sự chân thành của anh.”
  • “Chỉ như vậy?” Thẩm Tại Tùng cảm thấy không ổn cho lắm.
  • Tất nhiên không chỉ như vậy.
  • Tống Thi Dư tiếp tục dặn dò: “Mặc kệ cô ta đã xảy ra chuyện gì thì anh cũng phải đứng bên phía cô ta, tin cô ta một trăm phần trăm làm cho cô ta cảm thấy rằng anh là người có thể cho cô ta dựa vào, những chuyện còn lại cứ giao cho em.”
  • “Em còn phải làm chuyện gì nữa?” Thẩm Tại Tùng không hiểu.
  • Nhưng cô ta lại không trả lời, ánh mắt liếc xéo khoé môi không kìm được sự đắc ý mà nhếch lên: “Anh không cần phải biết chỉ cần đợi xem kết quả là được.”
  • Trước kia những bước cờ đó đều đi rất đẹp, đến lúc phải chốt lại rồi, cô ta nhất định sẽ thu phục được Tống Nam Y.