Chương 3 Phân biệt đối xử
- Tống Thi Dư liền nghệch mặt ra.
- Làm sao có thể!
- Rõ ràng cô ta đã đem hai tờ đại đoàn kết giấu trong đó mà, làm sao có thể biến thành bùa cầu nguyện được?
- Cô ta không tin liền đưa tay vô phong thư móc, cuống đến nổi trán đổ đầy mồ hôi.
- Nhưng bên trong trống không.
- Tống Nam Y cúi xuống lượm lên hai tờ bùa cầu nguyện đó, đôi mắt lộ vẻ thất vọng: “Thi Dư, chị biết em thành tích không tốt, luận văn tốt nghiệp cũng là lúc gấp rút mới gom lại được cho nên mới đặc biệt đi xin bùa cầu nguyện cho em, chúc em tốt nghiệp suôn sẻ nhưng em lại nói là chị ăn cắp tiền, chị ở trong lòng em không đàng hoàng như vậy sao?”
- “Không… không phải thế.” Tống Thi Dư cuống đến phát khóc: “Chị, vừa đúng lúc ba bị mất tiền mà ở dưới ga giường của chị lại giấu phong thư này cho nên em mới hiểu lầm mà.”
- Là như vậy sao?
- Đôi mắt của Tống Nam Y nhìn lướt qua, nở nụ cười lạnh lẽo: “Em nhìn thấy phong thư này chứ có phải là tiền đâu, vậy tại sao lại hiểu lầm là chị cho được?”
- Trừ khi Tống Thi Dư sớm đã biết trong phong thư này đựng tiền.
- Tống Tri Thu không phải đồ ngốc, nghe xong liền quay đầu tức giận nhìn Tống Thi Dư: “Tiền đâu!”
- Mặt ông ta đen như Diêm Vương địa ngục doạ Tống Thi Dư sợ đến nỗi nước mắt rưng rưng đứng ngơ ngác tại chỗ.
- “Ba hỏi con tiền đâu!” Tống Tri Thu không nghe được câu trả lời liền không nhịn được giáng một bạt tai xuống mặt cô ta!
- Đây chính là điều Tống Nam Y mong đợi, mái tóc ngố che đi sự biến đổi chân thật trong mắt của cô.
- Nhưng cái bạt tai này không rớt xuống mặt của Tống Thi Dư.
- Thẩm Yên đã chặn tay ông ta lại.
- Bà ta đem Tống Thi Dư ôm vào lòng, giận đến đỏ mặt tía tai: “Nói chuyện thì nói đàng hoàng ông động tay động chân làm gì vậy! Con còn nhỏ biết cái gì chứ!”
- Thật nực cười!
- Lúc nãy cô sắp bị đánh thì Thẩm Yên chỉ lạnh lùng đứng một bên nhìn.
- Lúc đó tại sao bà ta không bảo cô còn nhỏ, cô biết cái gì?
- Thẩm Yên đã muốn giúp vậy thì cô tất nhiên phải “tặng than mùa tuyết (*)” rồi!
- Nhưng than cô tặng là than có thể đốt cháy một miếng thịt.
- Tống Nam Y bước lên một bước kéo cánh tay của Thẩm Yên, đau thương đến không nói nên lời: “Mẹ à, mẹ hãy kêu Thi Dư nhận sai đi, chỉ cần chịu nhận sai bảo đảm lần sau không trộm cắp tiền nữa thì ba sẽ không giận nữa đâu.”
- “Còn có lần sau ư?” Tống Tri Thu quả nhiên đã sập bẫy rồi, đôi lông mày kiếm nheo lại: “Vậy thì lần này để tôi đánh chết nó một lần cho xong luôn đi! Đỡ hơn sau này ra ngoài mất mặt gia đình này.”
- Ông ta quả thật loay hoay tìm kiếm công cụ nào đó dễ cầm tay trong phòng.
- Tống Thi Dư sợ chết đi được.
- Tống Tri Thu xuất thân từ quân nhân, xuất ngũ xong ra ngoài bộ phận làm việc nhưng bản sắc quân nhân thì vẫn còn đó.
- Nếu thật sự mà bị ông ta đánh thì chắc chắn nửa mạng sống cũng không còn!
- “Ba, con không có trộm mà, thật sự là không có.” Tống Thi Dư khóc thét sau đó quay sang Thẩm Yên cầu cứu: “Mẹ à, mẹ nói với ba là con không có trộm mau lên.”
- Thẩm Yên lập tức nói: “Chồng à tôi nhớ ra rồi, hôm qua tôi từ chỗ ông lấy hai mươi ngàn đồng muốn mua một chút ít đồ dinh dưỡng để tẩm bổ cho chúng nó, không phải sắp tốt nghiệp luận văn rồi sao? Nên nhất thời tôi quên mất!”
- Tống Tri Thu khựng lại quay đầu qua nhìn bà ta: “Thật ư?”
- “Thật mà, tiền còn để ở trong túi của tôi nữa mà để tôi lấy cho ông xem.” Thẩm Yên gật đầu.
- Trong túi có tiền là thật nhưng đó là tiền riêng của bà ta.
- Tống Nam Y mới đột nhiên hiểu ra ồ một tiếng: “Thì ra đúng là mẹ lấy thật à?”
- Thẩm Yên thầm trừng cô một cái cố gắng gượng cười: “Đúng vậy mẹ nhất thời quên mất, chồng à em xin lỗi nha.”
- Bà ta vốn dĩ xinh đẹp lại còn yểu điệu nói lời xin lỗi, giọng mềm đến nỗi Tống Tri Thu muốn nổi giận cũng không được.
- “Kệ đi kệ đi, không phải là trộm tiền là được rồi, mấy đứa đi học đi.” Tống Tri Thu quơ tay.
- Tống Thi Dư thở phào nhẹ nhõm tính nhích chân bước ra ngoài nghĩ rằng chuyện như vậy là đã xong.
- Làm sao mà dễ thế được?
- Tống Nam Y cười nhẹ một tiếng chỉ cái ba lô chéo đang để trên bàn: “Em gái em quên cái này rồi này.”
- Cô cầm lấy ba lô chéo đi đưa qua chỗ Tống Thi Dư, đi ngang qua góc giường cô bất ngờ vấp ngã, trong lúc hoảng loạn nắm lấy một góc của cái chăn.
- Xoạt một tiếng cả chăn và cái gối bị rớt xuống đất.
- Hai tờ đại đoàn kết cứ như thế mà xuất hiện trước mặt Tống Tri Thu.
- Hai tờ đại đoàn kết được giấu ở dưới gối của Tống Thi Dư.
- Mặt Tống Thi Dư trắng bệch chỉ còn cảm thấy trời đất đang xoay chuyển.
- Số tiền này rõ ràng để ở trong phong thư giấu dưới nệm của Tống Nam Y mà!
- Lúc Tống Nam Y đi xuống lầu cô còn kiểm tra lại một lần nữa tấm phong thư vẫn còn ở đó.
- Không đúng, vấn đề chính là nằm ở đây!
- Cô ta đột ngột bừng tỉnh, nó đã bị tráo đổi rồi, Tống Nam Y chỉ để lại phong thư để cho cô ta nghĩ là vẫn còn thật nhưng thực sự là số tiền đó đã bị giấu ở dưới gối của cô ta rồi.
- Bây giờ Tống Nam Y lỡ làm rớt gối làm cho tội danh của cô ta được chứng thực rõ ràng!
- Sự phẫn nộ làm cô ta mất bình tĩnh, Tống Thi Dư liền xông đến chỗ Tống Nam Y đưa tay ra bóp cô: “Chính mày, chính mày muốn hãm hại tao!”
- Tống Nam Y vừa mới từ dưới đất bò dậy liền bị Tống Thi Dư bóp chặt cổ họng, cô kinh hoàng sợ sệt quơ tay cầu cứu: “Ba ơi ba cứu con Thi Dư muốn giết con!”
- “Làm trò gì vậy mau tránh ra!” Tống Tri Thu nắm lấy cổ áo của Tống Thi Dư quăng cô ta ra như quăng một con gà con.
- Ông ta cúi người xuống nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Nam Y, kéo cô đứng lên: “Vẫn ổn chứ?”
- Tống Nam Y khoa trương ho khụ khụ vài tiếng rồi ôm chặt lấy cánh tay của Tống Tri Thu sợ sệt cắn răng không lên tiếng.
- Tội đến thấy thương!
- Rõ ràng là em gái trộm tiền nhưng kết quả lại đổ thừa ngược lại cho chị, đợi đến khi lời nói dối bị phanh phui em gái liền muốn bóp chết đứa chị.
- Tống Tri Thu nhìn cô khóc như hoa lê dính phải mưa trong lòng xót xa muốn chết.
- Sau đó là từng đợt từng cơn giận ập đến.
- Vợ của mình nói là tiền là do bà ta lấy nhưng kết quả chỉ là yểm hộ cho con gái mà thôi!
- Ở trong cái nhà này lớn hay nhỏ đều gạt ông ta.
- Được, được lắm!
- Tống Thi Dư bị vứt sang một bên, sống lưng bị đụng trúng cạnh bàn đau thấu tim khóc rất đau lòng.
- “Ba à là chị đổ oan cho con là chị hãm hại con đó, con không có trộm tiền mà, con không có.” Cô lê lết qua ôm lấy bắp chân của Tống Tri Thu.
- Tống Tri Thu không tin.
- Ông ta tất nhiên không tin rồi, từ lúc lấy phong thư cho đến lúc sau Tống Thi Dư sang Thẩm Yên cầu cứu thì Thẩm Yên nói tiền là do bà ta lấy.
- Cả chuỗi sự việc trên liên kết lại còn có thể dễ dàng để cho Tống Thi Dư chối bỏ ư?
- Ông ta cảm thấy rằng Tống Thi Dư xem ông là đồ ngốc mà lừa gạt.
- “Đủ rồi, mày ở nhà ngoan ngoãn mà phản tỉnh lại đi, còn bà giúp con nói dối cũng nên ngồi suy nghĩ lại đi!” Tống Tri Thu phẫn nộ nói.
- Tống Thi Dư còn muốn giải thích nhưng bị Thẩm Yên cản lại.
- Bây giờ giải thích chính là thêm dầu vào lửa nên đợi Tống Tri Thu nguôi giận đã rồi nói tiếp.
- “Ba à nếu không còn chuyện gì thì con đi học đây.” Tống Nam Y đứng dậy liêu xiêu đi tới cửa.
- Đi ngang qua Tống Tri Thu cô cố ý vén mái tóc qua tai cho ông ta thấy được dấu vết trên cổ.
- “Chờ chút.” Tống Tri Thu gọi cô đứng lại.
- Tống Nam Y quay qua: “Ba không lẽ con cũng không được đi học sao? Con đâu có trộm tiền đâu!”
- Tống Tri Thu lấy ra một tờ đại đoàn kết đưa cho cô: “Bắt xe đi bệnh viện khám cái cổ đi rồi sau đó đi học, còn ba thì đưa con đi học được.”
- Thẩm Yên mí mắt giật một cái liền nói thêm một câu: “Bác sĩ mà có hỏi con bị sao vậy thì con nói giỡn với người ta không cẩn thận để lại.”
- Đụng trúng ánh nhìn của Tống Tri Thu giọng nói bà ta càng ngày càng nhỏ, yếu ớt giải thích: “Chồng à tôi cũng chỉ vì không muốn vạch áo cho người xem lưng thôi mà.”
- Tống Nam Y nhẹ giọng cười, cười đến khóe mắt ướt đẫm.
- Kiếp trước cô bị vu khống trộm tiền làm cho cả trường đều biết, sao Thẩm Yên lại không chịu vì cô mà đứng ra nói là không nên vạch áo cho người xem lưng đi?
- “Vâng con biết rồi.” Cô gật đầu đi xuống lầu.
- ---
- (*) Tặng than mùa tuyết: thành ngữ, ngụ ý giúp đỡ người khác khi họ gặp hoạn nạn.