Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 13 Có muốn xem kịch hay không?

  • Tống Nam Y đem những lọ thuốc còn lại giao cho mẹ Quản.
  • Chỉ có mười viên.
  • “Thuốc này rất khó có được, con phải nghĩ cách lấy tiếp đây, bác cứ theo cử mà uống còn những chuyện khác cứ giao cho con.”
  • Chắc chắn là rất hiếm.
  • Mẹ Quản nghĩ thầm trong lòng những thứ này là thuốc đặc hiệu dành cho những người quân nhân uống, cung cấp nhất định có giới hạn.
  • Vả lại Tống Nam Y giúp đỡ mình như thế nhất định là phí không ít sức lực.
  • Đối với chuyện này bà ấy nghìn ân vạn tạ, thậm chí còn muốn dập đầu cảm ơn Tống Nam Y.
  • May là Tống Nam Y đã ngăn lại.
  • “Con nhận không nổi đâu.” Tống Nam Y lắc đầu cười.
  • Sau đó dặn dò Quản Hổ những điều cần chú ý rồi quay lưng rời khỏi.
  • Mẹ Quản cẩn thận đem lọ thuốc để ở trong vỏ chăn sợ rằng sẽ làm mất.
  • Còn Tống Nam Y thì lấy được vải xong là liền đi về nhà.
  • Bởi vì ở chỗ mẹ Quản nán lại hơi lâu nên về tới nhà cũng hơi trễ rồi.
  • Mọi người đều vệ sinh vào phòng rồi.
  • Cô ôm đống vải gõ cửa, đụng trúng Thẩm Yên mặt đầy thắc mắc.
  • “Trên đường gặp bạn học nên nán lại nói chút chuyện, còn mời con ăn khoai lang nướng cho nên mới về trễ như vậy.”
  • Dưới ánh đèn mí mắt của Tống Nam Y nhàn nhạt nhìn không ra chút dấu vết của nói dối.
  • Thẩm Yên cũng không để ý, thậm chí bà ta còn quên luôn chuyện này.
  • Nhận lấy tấm vải cười nói: “Không sao, con cũng trưởng thành rồi có xã giao riêng của mình cũng bình thường thôi, lần sau về sớm một chút, giờ lên lầu đi ngủ đi.”
  • Tống Nam Y vâng lời, từ từ đi lên lầu.
  • Mấy ngày sau này cũng không cần Thẩm Yên thúc ép Tống Nam Y liền có cả đống lý do để đi ra ngoài tản bộ.
  • Nếu không thì là rất trễ mới về nhà ăn cơm.
  • Không có ai để tâm đến chuyện đó cả.
  • Vị trí của Tống Nam Y ở trong cái nhà này thật sự không cao lắm.
  • Cứ như vậy mà qua được một tuần, bên phía mẹ Quản thuốc đã bắt đầu có hiệu quả.
  • Những chỗ lở loét và chảy mủ trên người đã ngưng lại, vết thương bắt đầu đóng vảy, toàn thân hiện ra những mảnh vảy màu đỏ, băng gạc được gỡ ra không còn những chất nhầy vàng vàng xanh xanh nữa.
  • Quản Hổ kinh ngạc đến ngây người.
  • Anh ta không ngờ rằng thuốc đó lại hiệu quả như vậy.
  • Anh từng dắt mẹ Quản đi khắp nơi tìm cách cứu chữa, đem hết tiền ở nhà ra xài hết sạch trong vòng bốn năm năm.
  • Còn Tống Nam Y chỉ cần thời gian ngắn vỏn vẻn một tuần lễ là đã khỏi.
  • “Bác sĩ Tống, cô thật là thần kỳ, cô... cô là thần y!” Quản Hổ kích động đến nổi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
  • Anh ta thậm chí bắt đầu cảm tạ quyết định của mình vào tối hôm đó.
  • Nếu như không đi cướp giật có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không gặp được Tống Nam Y.
  • Vậy thì sẽ không có ai có thể trị khỏi bệnh cho mẹ anh rồi.
  • Duyên phận chính là điều kỳ diệu như thế.
  • Mẹ Quản lại lần nữa muốn quỳ xuống cảm tạ, chỉ là trên thân thể toàn là vết thương đã đóng vảy làm cho da thịt của bà ấy căng cứng, cử động không được tiện cho lắm.
  • Đừng nói là quỳ xuống, đến cả cong chân cũng rất phí sức.
  • Tống Nam Y đỡ lấy bà ấy.
  • “Bác như vậy sẽ làm cho vết thương bị bong ra đó, đến lúc đó mọi điều trị trước đó coi như uổng công rồi.”
  • Bởi vì câu nói này Quản Hổ lau đi nước mắt, đi qua dìu mẹ Quản nằm xuống sàn gỗ, lấy vỏ chăn đắp lại không cho bà ấy nhúc nhích nữa.
  • “Vậy thì tốt rồi bác sĩ Tống, ở trong lòng tôi cầu nguyện cho cô.” Mẹ Quản không còn cách nào khác.
  • Cầu nguyện trong lòng ư, Tống Nam Y mường tượng cảnh đó trong đầu xong bèn mỉn cười.
  • Cũng không từ chối nữa: “Được, chỉ cần dì Quản dễ chịu một chút là được.”
  • Cô để lại ba viên thuốc: “Nếu như đã đóng vảy thì có thể giảm lượng thuốc được rồi, mỗi ngày một viên uống trước khi đi ngủ, ba ngày sau con lại tới.”
  • “Vậy có nghĩa là hai ngày nay cô sẽ không tới nữa ư?” Quản Hổ lo lắng hỏi.
  • Anh ta đã quen mỗi ngày Tống Nam Y đều đến đây.
  • Để Tống Nam Y giúp mẹ kiểm tra trong lòng anh mới có thể yên tâm hơn.
  • Thời gian ba ngày, anh sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
  • Tống Nam Y nghiêm túc gật đầu sau đó khuyên anh ta: “Yên tâm đi, vết thương của mẹ anh bây giờ cũng đóng vảy rồi, chỉ cần không làm vết thương bị bong tróc ra thì sẽ không có vấn đề gì đâu, anh tận tâm chăm sóc là được.”
  • “Bác sĩ Tống còn có chuyện riêng của mình mà, con đừng có cản trở người ta.” Mẹ Quản nói.
  • Lần này Quản Hổ mới bịn rịn mà tiễn cô đi ra ngoài.
  • Không quên dặn đi dặn lại lần nữa: “Bác sĩ Tống, ba ngày sau cô nhất định phải nhớ qua đây đấy.”
  • “Nhất định mà.” Tống Nam Y bảo đảm.
  • Cô để Quản Hổ tiễn cô tới xưởng phòng ở dưới lầu, sau đó cô đi lòng vòng rồi mới rời khỏi bãi đất bị tháo dở bỏ hoang này.
  • Để cho Tống Thi Dư và Thẩm Yên bố trí mồi câu lâu như vậy, cũng đến lúc phải thu lưới rồi.
  • Nghĩ như thế Tống Nam Y bèn bắt xe đi đến trường.
  • Mới tới trước cửa trường liền bị Tiêu Hồng người vừa từ phía bên cạnh xông lên kéo cánh tay.
  • Hôm nay không có gió nhưng tóc mái trên trán Tiêu Hồng thì lại rối thành cái tổ quạ vậy, có thể thấy được cô ấy chạy như bay để đến đây.
  • “Chuyện gì mà gấp như thế?” Tống Nam Y giơ tay lên thần thái thong dong giúp cô ấy chải lại tóc mái.
  • Cô ấy lấy tay của Tống Nam Y ra, giọng điệu lo lắng hối hả: “Mày đừng có chải nữa, nhanh lên đi theo tao xảy ra chuyện lớn rồi.”
  • “Chuyện lớn gì chứ?” Tống Nam Y lại hỏi.
  • Quả nhiên là hoàng thượng không gấp thái giám lại gấp.
  • Tiêu Hồng nhảy tại chỗ vài vòng xong lại cố ý hạ thấp giọng nói: “Luận văn của mày đó, luận văn của mày bị nêu tên phê bình rồi, nói là một đống hỗn độn và giáo sư Liễu đang tìm mày đó, nếu như không làm rõ thì e rằng mày sẽ không được thuận lợi tốt nghiệp rồi.”
  • Bị lưu cấp là chuyện nhỏ.
  • Nhưng nếu như bị xem là vết dơ lưu trong học bạ thì sợ rằng sau này thực tập và tìm việc làm sẽ bị đơn vị chê bai.
  • Thân làm những người thanh niên sắp bước ra ngoài xã hội làm việc những việc như này rất quan trọng.
  • Cho nên khi nghe tin này Tiêu Hồng lập tức chạy như bay tới trước cổng trường để đợi Tống Nam Y.
  • Hai người hầu như đều cùng lúc tới đây.
  • Không kịp nói gì thêm Tiêu Hồng bèn nắm chặt cánh tay cô lôi vào trong: “Mày đi tìm giáo sư Liễu trước đi, bà ấy bình thường thích mày như vậy mày giải thích một chút có lẽ vẫn còn có cơ hội cứu vãn.”
  • Nhưng Tống Nam Y ôm ngược lại cô.
  • Giọng điệu lời nói tràn ngập sự cảm động: “Cả đời này có một người bạn thân như mày, tao thật sự đã may mắn lắm rồi.”
  • Nghe xong câu này Tiêu Hồng hiểu sai ý liền quắc mắt lông mày dựng ngược nói: “Mày nói tào lao gì thế, mày đi giải thích trước đi, có lưu ban hay không thì vẫn có cơ hội để xoay chuyển, sao mày lại bắt đầu tự mình từ bỏ luôn rồi!”
  • Tống Nam Y nghe xong liền cười lên.
  • Đôi mắt màu hổ phách ấy sáng lấp lánh hướng Tiêu Hồng chớp chớp mắt, vài phần nghịch ngợm vài phần linh động.
  • Còn nhiều thứ khác nữa mà Tiêu Hồng nhìn không ra.
  • Điềm đạm bình tĩnh, ngồi đợi cắn câu.
  • Cô hỏi Tiêu Hồng: “Chuẩn bị xong để xem màn kịch hay chưa?”
  • “Kịch hay gì?” Tiêu Hồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
  • Đúng là bị Tống Nam Y làm quay vòng đến hồ đồ mất rồi.
  • Biết được luận văn xảy ra vấn đề cô ấy còn thong dong thoải mái như vậy, đừng nói là đã sớm biết trước luận văn có vấn đề rồi đó nha?
  • Nếu như vậy thật thì Tiêu Hồng càng không thể hiểu.
  • Nhưng nếu đã biết vậy thì tại sao không ngăn cản đi chứ?
  • Không kịp hỏi thêm liền bị Tống Nam Y kéo ngược lại hướng về phía phòng làm việc của giáo sư mà đi: “Mày đi theo tao nhất định không được chớp mắt, nếu không sẽ bỏ qua kịch hay mất.”
  • “Cái chuyện không chớp mắt này thực sự là trái với phản ứng tự nhiên của cơ thể con người.” Tiêu Hồng nhỏ tiếng phản bác nhưng cũng thật sự mở to đôi mắt ra toàn tâm chú ý để tránh bỏ lỡ một vở kịch hay.
  • Hai người nhanh chân đi xuyên qua khuôn viên trường học, từ tốn không lo lắng, giống đi coi một vở kịch hay hơn là đi tới nơi có chiến trường.