Chương 162 Ngạn Khải đau lòng
- Hồ Dương ở đầu dây bên kia nói chắc như đinh đóng cột: “Đã nói không đi là không đi. Cho dù cô có cầu xin thế nào thì tôi cũng không đi đâu.”
- Bà nói xong lại tắt máy.
- Tô Manh cầm chiếc điện thoại đang treo máy, cười khổ nói với Thẩm Dục An: “Xin lỗi, mẹ tôi có thể không tới được rồi.”