Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 7 Ai bắt nạt em, anh giết cả nhà kẻ đó!

  • Bao giờ tiếp nhận tài sản nhà họ Thẩm?
  • Diệp Vô Đạo nhắn lại: "Thu mua tất cả nhà máy vật liệu thép ở thành phố Lâm Hải, ngoại trừ nhà máy của Từ Linh Nhi."
  • Chẳng phải công ty xây dựng Phương Thị không cho Từ Linh Nhi cung cấp vật liệu thép nữa sao.
  • Vậy được, anh sẽ khiến tất cả nhà máy vật liệu thép ở thành phố Lâm Hải không cung cấp hàng cho bọn họ nữa.
  • Đi nơi khác tìm nguồn cung? Vậy anh sẽ thu mua nhà máy vật liệu thép khắp cả nước!
  • ...
  • Hôm sau!
  • Diệp Vô Đạo rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng.
  • Ánh nắng chan hòa, gió nhẹ thổi vào mặt.
  • Một bóng hình xinh đẹp đang phiền muộn đứng dưới gốc cây đào!
  • Cảnh đẹp này khiến tim Diệp Vô Đạo đập thình thịch, không nỡ quấy rầy.
  • Từ Linh Nhi đang nhíu mày nhăn trán gọi điện thoại, giọng đầy van nài.
  • "Sếp Lâm, ông suy nghĩ lại chuyện hợp tác được không, chúng ta có thể bàn lại về giá tiền.
  • Hả? Vì sao không cần bàn?"
  • Cúp điện thoại, cô không cam tâm, lại gọi một cuộc điện thoại.
  • "Sếp Lưu, sau nhiều lần cân nhắc, tôi đồng ý bán nhà máy vật liệu thép cho ông, nhưng giá mua cao hơn nữa được không."
  • "Cái gì? Ông còn muốn hạ giá ư... Giá tiền này rẻ rúng quá rồi."
  • Cúp điện thoại lần nữa, cô càng thêm sầu muộn.
  • Mãi đến lúc này, cô mới phát hiện Diệp Vô Đạo đang đứng cạnh.
  • Cô cười đắng chát: "Vừa rồi mấy đối tác cuối cùng của nhà máy vật liệu thép đều thông báo hủy hợp tác với em rồi.
  • Em nghi ngờ là Trần Nhã Chi và Phương Trung Tín giở trò sau lưng.
  • Chắc hôm nay nhà máy phải đóng cửa rồi."
  • Diệp Vô Đạo mỉm cười: "Mặc dù dáng vẻ sầu não của em rất đẹp, nhưng lại khiến anh đau lòng.
  • Yên tâm, Trần Nhã Chi sẽ đến cầu xin hợp tác với em thôi.
  • Với cả, hôm nay anh sẽ mang về cho em một mối làm ăn lớn."
  • Nói xong, anh quay người rời đi.
  • Nhìn theo bóng anh, Từ Linh Nhi dở khóc dở cười.
  • Tên này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là hay nói khoác.
  • Diệp Vô Đạo vừa đi không lâu, một chiếc BMW bỗng dừng trước cửa nhà máy.
  • Trần Nhã Chi bước xuống xe, châm chọc: "Từ Linh Nhi, cô vẫn còn tâm trạng phơi nắng à, lạc quan nhỉ.
  • Công ty tôi không cần cô cung cấp hàng nữa, bây giờ mau trả tiền hàng lại cho tôi đi.
  • Hôm nay cô không trả tiền hàng, ha ha, vậy đành phiền cô thế chấp nhà máy cho tôi, sau đó đi ăn cơm tù thôi."
  • Từ Linh Nhi lạnh toát từ đầu đến chân.
  • Xong rồi, nhà máy kinh doanh nợ nần suốt, nào còn tiền trả cho bọn họ chứ.
  • Hôm nay, không những cô không giữ nổi nhà máy mà có khi còn gặp họa vào tù.
  • ...
  • Cao ốc Thẩm Thị, trong văn phòng của người giàu nhất Lâm Hải - Thẩm Phùng Xuân.
  • Thẩm Phùng Xuân tuy là người giàu nhất Lâm Hải, nhưng khi đối mặt với Diệp Vô Đạo vẫn không dám thở mạnh, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
  • Diệp Vô Đạo có thể tiện tay cho ông ta vị trí người giàu nhất Lâm Hải thì cũng có thể dí chết ông ta dễ dàng.
  • Ông ta không dám tưởng tượng sức mạnh của người đàn ông này.
  • Thẩm Phùng Xuân dè dặt nói: "Cậu Diệp, tôi đã thu mua tất cả nhà máy vật liệu thép ở thành phố Lâm Hải rồi."
  • "Không biết cậu thu mua các nhà máy nhằm mục đích gì để tôi đi thu xếp."
  • Diệp Vô Đạo hít sâu một hơi: "Không cho những nhà máy này cung cấp hàng cho nhà họ Phương.
  • Ngoài ra, sau này giao cho Từ Linh Nhi tất cả đơn đặt hàng vật liệu thép của nhà họ Thẩm."
  • Thẩm Phùng Xuân vội gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu."
  • Diệp Vô Đạo bỗng nói tiếp: "Công ty xây dựng Phương Thị có làm ăn gì với ông không."
  • Thẩm Phùng Xuân vội nói: "Nhà tôi có một hạng mục xây dựng nhỏ giao cho nhà họ Phương phụ trách.
  • Nhưng hạng mục đã quá hạn hai ngày mà vẫn chưa hoàn thành."
  • Ngành xây dựng, quá hạn một năm nửa năm là bình thường, huống chi hai ngày.
  • Diệp Vô Đạo nói: "Gửi thư mời luật sư cho nhà họ Phương. Hôm nay bọn họ không làm xong hạng mục thì chờ vào tù đi."
  • Thẩm Phùng Xuân gật đầu như giã tỏi: "Vâng, vâng.
  • Đúng rồi cậu Diệp, cậu có xích mích với nhà họ Phương sao? Nhà họ Phương nhờ vào quan hệ mà lấy được thư mời lễ chào mừng cậu, bây giờ tôi hủy tư cách của bọn họ nhé?"
  • Diệp Vô Đạo gật đầu: "Ừm, thư mời của bọn họ hết hiệu lực, nhưng tạm thời đừng thông báo cho bọn họ."
  • Nhưng vào lúc này, Từ Linh Nhi bỗng gọi cho Diệp Vô Đạo.
  • "Diệp Vô Đạo, anh mau quay về đi, Trần Nhã Chi đến nhà máy gây sự."
  • Diệp Vô Đạo giận dữ: "Cô ta muốn chết đây mà."
  • Anh không ở lại nữa, cầm hợp đồng cung ứng vật liệu thép của nhà họ Thẩm và năm triệu tệ tiền ứng trước rồi vội vàng rời đi.
  • Khi anh trở lại nhà máy vật liệu thép, nhà máy vô cùng hỗn loạn.
  • Trần Nhã Chi dẫn mười người đàn ông cao to đến đập nhà máy vật liệu thép.
  • Ba mươi mấy nhân viên của nhà máy đều bị đánh ngã xuống đất, mặt mũi sưng húp.
  • Trong góc, Từ Linh Nhi và bà Từ Lý Ngọc Hoàn đang run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.
  • Diệp Vô Đạo để ý trên gương mặt Lý Ngọc Hoàn có dấu tay.
  • Mắt anh đỏ ngầu, ánh mắt thoáng lộ vẻ chết chóc.
  • Lý Ngọc Hoàn nhìn thấy Diệp Vô Đạo thì giận không để đâu cho hết: "Đồ vô dụng, cậu còn quay về làm gì.
  • Nhìn chuyện tốt mà cậu đã làm đi, tại cậu nên nhà tôi mới rơi vào cảnh này đấy.
  • Coi như tôi xin cậu đấy, đừng làm hại nhà tôi nữa được không.
  • Cút, cậu cút đi cho tôi."
  • Diệp Vô Đạo hít sâu một hơi, không để ý tới Lý Ngọc Hoàn. Anh hằm hằm đi đến chỗ mười người đàn ông cao to.
  • "Từ giờ trở đi, nơi này là khu cấm. Ai ra tay thì để lại mạng."
  • Từ Linh Nhi kinh hãi, vội chạy đến ngăn cản Diệp Vô Đạo: "Diệp Vô Đạo, dừng lại đi, anh hãy mau đi đi, anh không đánh lại bọn họ đâu."
  • Trần Nhã Chi châm chọc: "Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên. Các anh không trả nổi tiền cho công ty tôi, tôi chỉ có thể phá nhà máy của anh thôi.
  • Diệp Vô Đạo, anh muốn ra mặt cho bọn họ đúng không? Được, tôi chiều.
  • Các anh em, đánh anh ta tàn phế cho tôi!"
  • Trần Nhã Chi, Từ Linh Nhi và Lý Ngọc Hoàn đều hiểu rõ thực lực của Diệp Vô Đạo.
  • Năm năm qua, Diệp Vô Đạo chưa từng đánh nhau bao giờ, thậm chí bị người ta mắng cũng chỉ đành nhẫn nhịn nuốt giận.
  • Đồ vô dụng như vậy đối mặt với mười người đàn ông cao to thì chỉ có nước bị đánh thôi.
  • Nhưng bọn họ làm sao biết được.
  • Năm năm qua, Diệp Vô Đạo không tùy tiện ra tay là vì hiệp định chín nước.
  • Mười tên cao to lập tức hằm hằm đi về phía Diệp Vô Đạo.
  • Từ Linh Nhi tê cả da đầu: "Diệp Vô Đạo, anh mau đi đi..."
  • Diệp Vô Đạo dịu dàng nói: "Linh Nhi, còn nhớ anh đã nói gì với em không.
  • Ai bắt nạt em, anh giết cả nhà kẻ đó. Nếu em vẫn chưa hết hận, anh sẽ đào mồ mả nhà đó lên luôn.
  • Đây là lời hứa, không phải lời thề."
  • Vừa dứt lời, Diệp Vô Đạo liền hành động.
  • Anh vòng qua Từ Linh Nhi, phi thẳng về phía mười tên kia.
  • Á!
  • Từ Linh Nhi tuyệt vọng nhắm mắt lại, không dám tận mắt chứng kiến cảnh tiếp theo.
  • Lần này, Diệp Vô Đạo không chết thì cũng tàn phế.
  • Tiếng cú đấm đập vào thịt cùng những tiếng gào thảm thiết vang lên.
  • Chỉ vẻn vẹn năm giây, hiện trường đã yên tĩnh trở lại.
  • Từ Linh Nhi nơm nớp lo sợ mở mắt ra.
  • Sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến cô ngỡ ngàng.