Chương 20 Chỉ dựa vào cậu mà cũng không biết ngượng so sánh với thần soái?
- Cô Lang vội trả lời: “Mười năm trước thần soái không một xu dính túi, lưu lạc ngoài đường, chính chị dâu đã tặng thần soái một chiếc áo bông tránh rét và nửa miếng ngọc Quan Âm để khích lệ, vì vậy mới có chiến thần truyền kỳ ngày hôm nay!”
- Từ Linh Nhi chợt hiểu ra: “Thì ra thần soái chính là người ăn mày mười năm trước, không ngờ lại trở thành nhân vật lớn thần soái hôm nay. Nhưng các anh hãy về nói lại với thần soái rằng tôi và anh ấy không hợp, vậy nên rất xin lỗi…”
- Tất cả khán giả trợn tròn mắt.
- Đây là chuyện tốt mà vô số cô gái mơ ước, không ngờ cô lại từ chối!
- Đúng là trò cười của cả thiên hạ!
- Ngu hết thuốc chữa!
- Cô Lang lo lắng hỏi: “Chị dâu, sao chị lại từ chối?”
- Từ Linh Nhi thẳng thắn đáp: “Thần soái cầu hôn tôi vì muốn trả ơn, nhưng giữa hai chúng tôi không có tình cảm, đây không phải điều tôi muốn.
- Hơn nữa chúng tôi không phải người cùng một thế giới nên không thích hợp chút nào.
- Điều quan trọng nhất là, tôi đã có chồng.”
- Vừa nói cô vừa liếc nhìn Diệp Vô Đạo.
- Cô Lang còn định nói gì đó, nhưng Diệp Vô Đạo đã nháy mắt với anh ta ngăn lại.
- Cô Lang đành phải nói: “Vậy… được rồi, chúng tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô Từ Linh Nhi.”
- Anh ta vẫy tay, đội nghi thức rút lui.
- Cô Lang nói tiếp: “Mọi người về chỗ đi, mời dùng bữa.”
- Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ của mình.
- Trần Nhã Chi và Trần Mai cũng dè dặt, thận trọng ngồi vào chỗ.
- Nhưng Cô Lang lại lườm hai người họ một cách dữ tợn: “Cút về hàng ngũ phục vụ đi.
- Phục vụ mà cũng muốn ngồi dùng bữa cùng khách quý, còn ra thể thống gì nữa?”
- Hai mẹ con Trần Nhã Chi lập tức đỏ bừng mặt, không ngờ thật sự bị Diệp Vô Đạo nói trúng!
- Hai người lảo đảo đi đến đứng cùng hàng ngũ phục vụ ở trong góc.
- Trong lúc dùng bữa, Diệp Vô Đạo hỏi Từ Linh Nhi: “Linh Nhi, tại sao lại từ chối lời cầu hôn của thần soái?”
- Từ Linh Nhi trả lời: “Em chỉ là một người dân bình thường, thân phận khác xa với thần soái, sao có thể xứng với anh ấy được? Hơn nữa em cũng chưa va chạm nhiều với xã hội, không thể thích nghi với cuộc sống giàu sang.”
- Diệp Vô Đạo khẽ mỉm cười.
- Thân phận khác xa? Được rồi, anh sẽ khiến em trở thành người có địa vị cao hơn, cố gắng thu hẹp khoảng cách địa vị giữa hai chúng ta.
- Không thể thích nghi với cuộc sống giàu sang? Vậy anh sẽ khiến em trở thành người giàu có, thích nghi với cuộc sống của người nhà giàu trước.
- Đám nhân viên phục vụ thận trọng mang đồ ăn đến từng bàn.
- Không biết là cố tình sắp xếp hay ngẫu nhiên mà mẹ con Trần Nhã Chi lại tình cờ phụ trách mang đồ ăn tới cho bàn Từ Linh Nhi.
- Từ “nữ chủ nhân buổi tiệc sang trọng” trở thành nhân viên phục vụ chỉ trong tích tắc, sự chênh lệch này quá lớn khiến Trần Nhã Chi bị đả kích người đầy thương tích.
- Bây giờ cô ta còn phải phục vụ gia đình Từ Linh Nhi… cô ta thậm chí đã có ý định muốn chết.
- Lý Ngọc Hoàn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để trút giận này, bà lấy điện thoại ra chụp hai mẹ con Trần Nhã Chi.
- Trần Nhã Chi và mẹ cô ta phẫn nộ nhưng lại bất lực, không dám phản kháng, chỉ đành cắn răng chịu đựng.
- Buổi lễ kết thúc rất nhanh.
- Ra khỏi hội trường buổi lễ, Lý Ngọc Hoàn lập tức trách cứ Từ Linh Nhi: “Linh Nhi, con… con thật ngốc, sao lại từ chối thần soái chứ?
- Sớm muộn gì mẹ cũng sẽ bị con làm cho tức chết.”
- Từ Đại Hải cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con suy nghĩ lại cho kỹ đi, bây giờ đồng ý chắc vẫn kịp.
- Đây là thời điểm tốt để nhà chúng ta trở thành gia đình giàu có đấy.”
- Từ Linh Nhi trả lời qua loa lấy lệ xong không nói gì nữa.
- Diệp Vô Đạo nói: “Mọi người yên tâm đi, không có danh tiếng của ‘thần soái’ thì cháu vẫn có thể khiến gia đình chúng ta trở nên giàu có.”
- Từ Đại Hải nhìn Diệp Vô Đạo với vẻ khinh thường: “Chỉ dựa vào cậu mà cũng không biết ngượng so sánh với thần soái?
- Cậu đừng quên, bây giờ cậu đang làm thuê cho Linh Nhi, nói thẳng ra thì cậu đang ăn bám nhà chúng tôi.
- Đợi khi nào cậu tìm được công việc tử tế rồi nói sau.”
- Lý Ngọc Hoàn cũng nói: “Giờ tôi mới hiểu thì ra lúc nãy chúng ta có thể vào đây này hoàn toàn là nhờ Linh Nhi.
- Thế mà cậu còn không biết ngượng nhận đó là công lao của mình, đúng là dối trá.
- Tôi cảnh cáo cậu, nếu Linh Nhi quay lại với thần soái thì cậu cút đi càng xa càng tốt cho tôi.
- Đại Hải, Linh Nhi, chúng ta đi thôi.”
- Hai ông bà đi về phía ô tô.
- Mà Từ Linh Nhi lại nhìn Diệp Vô Đạo bằng ánh mắt phức tạp.
- Cô cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.