Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 18 Thần soái cầu hôn!

  • Cả nhà Từ Linh Nhi bước vào hội trường.
  • Nhìn hội trường xa hoa lộng lẫy như cung điện và những người có máu mặt trước giờ chỉ thấy trên TV đang đi lại bên cạnh, gia đình Từ Linh Nhi cảm thấy như mộng ảo, không chân thực.
  • Lúc này Từ Linh Nhi mới nhận ra trước đây không phải Diệp Vô Đạo bốc phét với mình.
  • Giọng cô run lên vì kích động: “Diệp Vô Đạo, anh… anh hãy nói cho chúng em biết chuyện gì đang xảy ra đi.”
  • Từ Đại Hải và Lý Ngọc Hoàn cũng hoàn hồn, nhìn anh với đôi mắt rực lửa.
  • Diệp Vô Đạo khẽ cười: “Lát nữa mọi người sẽ biết thôi.”
  • Chút nữa khi anh cầu hôn Từ Linh Nhi, họ sẽ đoán được thân phận của anh.
  • Diệp Vô Đạo không muốn nói, vợ chồng Lý Ngọc Hoàn cũng không dám hỏi thêm, chỉ là lòng đầy hối hận.
  • So sánh một cách nghiêm khắc thì Diệp Vô Đạo đáng tin cậy hơn Phương Trung Tín nhiều.
  • Nhưng vừa rồi họ lại đi lấy lòng Phương Trung Tín, lạnh nhạt với Diệp Vô Đạo… Đúng là ngu ngốc!
  • Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh có thể vào mà không cần vé?
  • Anh là thần soái ư?
  • Không thể nào, thần soái thì sao có thể đi tù chứ? Hơn nữa anh còn không có nổi sính lễ ba trăm ngàn.
  • “Ơ, Diệp Vô Đạo, mọi người vào đây bằng cách nào?” Một giọng nói khác bỗng vang lên.
  • Mấy người lập tức nhìn theo nơi phát ra âm thanh, trông thấy hai mẹ con Trần Nhã Chi.
  • Từ Linh Nhi tức giận: “Ai quy định chỉ các người mới được vào, còn chúng tôi không được vào?”
  • Trần Nhã Chi cười khẩy: “Dân đen tới đây chính là sự sỉ nhục đối với buổi lễ long trọng này!”
  • Trần Mai đột nhiên nói: “Nhã Chi, tự nhiên mẹ nhớ ra thời gian trước hội trường này tuyển nhân viên phục vụ, chắc chắn họ đã ứng tuyển rồi.”
  • Trần Nhã Chi chợt hiểu ra: “Ha ha, người một nhà phải chỉnh tề, làm phục vụ thì đương nhiên già trẻ lớn bé gì cũng được cả.”
  • Diệp Vô Đạo cau mày: “Ngu xuẩn, đến giờ vẫn chưa biết vị trí của mình, cẩn thận lại chuốc hoạ vào thân!”
  • Trần Nhã Chi phẫn nộ nói: “Vị trí cái con khỉ, chúng tôi là chủ, còn các người là tớ!”
  • “Lý Ngọc Hoàn, bây giờ tôi lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho bà rót cho tôi một ly cà phê, không đường, nhiều sữa.”
  • Diệp Vô Đạo nở nụ cười lạnh lùng, anh lấy điện thoại ra đưa cho Từ Linh Nhi: “Linh Nhi, lát nữa quay lại cảnh họ làm phục vụ nhé, sau đó gửi vào nhóm Wechat của khu chung cư.
  • Cảnh tượng đẹp thế này chúng ta không thể thưởng thức một mình được, phải chia sẻ cho hàng xóm nữa.”
  • Từ Linh Nhi gật đầu ngay.
  • Mặc dù cô không tin nhà Trần Nhã Chi là phục vụ, nhưng câu này của Diệp Vô Đạo thật con mẹ nó hả giận.
  • “Anh… anh…” Trần Nhã Chi tức giận mặt tái xanh: “Đợi đấy, lát nữa thần soái sẽ cầu hôn tôi.
  • Đến lúc đó tôi sẽ bảo thần soái cho các người biết tay!”
  • Lý Ngọc Hoàn và Từ Đại Hải bắt đầu trở nên lo lắng.
  • Trần Nhã Chi rất có thể là người phụ nữ được thần soái thích, bây giờ họ đắc tội cô ta như vậy có ổn không?
  • Ánh đèn đột nhiên tối đi, một giọng nói tràn đầy năng lượng vang vọng khắp đại sảnh.
  • “Mọi người trật tự nào.”
  • Tất cả mọi người đột nhiên trở nên im lặng, tập trung nhìn vào sân khấu.
  • Trần Nhã Chi làm động tác chặt đầu với Từ Linh Nhi.
  • “Thần soái sắp lên sân khấu để cầu hôn tôi rồi.
  • Các người chờ chết đi!”
  • Từ Linh Nhi sợ tái mặt.
  • Diệp Vô Đạo nắm lấy tay Từ Linh Nhi, cho cô chút an ủi.
  • Người đầu tiên lên sân khấu là Cô Lang, buổi lễ này do anh ta chủ trì.
  • Cô Lang có dáng người cao thẳng, khí thế ngút trời khiến mọi người kinh hoàng nghẹt thở.
  • Anh ta liếc nhìn khán giả với ánh mắt thờ ơ, rồi nói: “Vốn dĩ thần soái không định tổ chức buổi lễ này, nhưng vì không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người nên chỉ đành tổ chức buổi đại lễ này một cách tượng trưng.
  • Nhưng thần soái khiêm tốn, không thích đối mặt với nhiều người… trừ khi là kẻ địch, cho nên hôm nay anh ấy cũng không lên sân khấu phát biểu ý kiến.
  • Nhưng thần soái vẫn nhờ tôi gửi lời cảm ơn đến mọi người.”
  • Mọi người cũng không quá thất vọng.
  • Thần soái là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, họ vốn không hy vọng xa vời có thể trông thấy thần soái.
  • Đối với họ, được tham dự buổi lễ lớn ngày hôm nay đã là ân điển mà thần soái ban cho rồi, họ không dám đòi hỏi quá nhiều.
  • Cô Lang nói tiếp: “Thần soái chỉ có một sắp xếp trong buổi lễ trọng đại này. Anh ấy muốn cầu hôn vợ chưa cưới của mình!”