Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 17 Thật không ra gì!

  • Phương Trung Tín sửng sốt: “Không thể nào, tôi mua vé qua con đường chính quy, sao có thể là giả?”
  • Người soát vé hơi mất kiên nhẫn: “Tôi không muốn nói lần hai, đi ra ngoài.”
  • Từ Linh Nhi chưa từng rời mắt khỏi ba người, cô quýnh lên: “Hả, có chuyện gì vậy? Họ thực sự bị chặn ngoài cửa.
  • Diệp Vô Đạo, anh... anh thật sự đoán đúng rồi.”
  • Diệp Vô Đạo kéo tay Từ Linh Nhi đi tới cửa soát vé: “Không phải đoán mà là nói đúng.
  • Đi thôi, chúng ta qua xem thử. Phương Trung Tín tự chui vào rọ, có thể sẽ liên lụy đến hai bác.”
  • Bên này, Phương Trung Tín không chịu từ bỏ mà tiếp tục dây dưa: “Các anh kiểm tra kỹ lại lần nữa đi, chắc chắn các anh nhầm rồi.”
  • “Vì các người mà chúng tôi bị chậm trễ việc soát vé, các người không gánh nổi hậu quả đâu.”
  • Người soát vé cười khẩy, ném vé vào sọt rác rồi búng tay.
  • Hàng chục chiến sĩ phía sau anh ta lập tức bao vây ba người, họng súng đen sì chĩa thẳng vào đầu họ.
  • “Các người làm giả vé vào cửa mà còn lý luận.
  • Nói, vé vào cửa giả từ đâu ra? Làm giả vé vào cửa, khó thoát tội chết!”
  • Ầm!
  • Ba người như bị sét đánh: Họ có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng!
  • “Tôi nói, tôi nói!” Phương Trung Tín suy sụp, lo họ sẽ nổ súng bèn vội vã chỉ vào vợ chồng Từ Đại Hải: “Là... Là họ, do hai người họ làm.
  • Họ làm giả ba tấm vé rồi mời bằng được tôi tới... Tôi thật sự không biết gì cả.”
  • Gì cơ!
  • Tim vợ chồng Từ Đại Hải co rút, suýt chút nữa ngất xỉu vì giận.
  • Uổng công họ tin tưởng Phương Trung Tín như thế, nhưng hắn ta lại muốn họ làm kẻ chết thay.
  • Tạo nghiệp!
  • Lý Ngọc Hoàn nghiến răng tới mức sắp nát: “Cậu... Cái tên súc vật này, tôi thật sự bị mù mới có thể tin cậu!”
  • Từ Linh Nhi chứng kiến toàn bộ quá trình, cô lảo đảo suýt ngã.
  • Phương Trung Tín thật không ra gì!
  • Cô nóng lòng chạy tới, tức giận nói: “Tôi làm chứng, vé giả do Phương Trung Tín mang tới, không liên quan gì đến chúng tôi.”
  • Phương Trung Tín cười gằn: “Các cô là người một nhà, đương nhiên phải nói giúp cho người nhà của mình.”
  • Diệp Vô Đạo lên tiếng: “Chúng tôi có thể đến đây là vinh hạnh của buổi lễ này, chúng tôi không cần vé chứ nói gì là làm giả vé.”
  • “Cái gì!” Phương Trung Tín giận tím mặt: “Mày đang hạ thấp buổi lễ long trọng này, sỉ nhục thần soái!
  • Mau bắt anh ta lại.”
  • Cả nhà Từ Linh Nhi lập tức không còn hi vọng.
  • Rốt cuộc Diệp Vô Đạo muốn làm gì? Để đề cao bản thân mà không tiếc hạ thấp buổi lễ long trọng, tội chồng thêm tội!
  • Nhưng ngay sau đó, hành động của người soát vé khiến tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm.
  • Anh ta chào Diệp Vô Đạo theo nghi thức quân đội, kính cẩn nói: “Anh Diệp, cô Từ, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho hai người.
  • Bây giờ tôi sẽ sắp xếp cho hai người vào trong.”
  • Diệp Vô Đạo đưa mắt nhìn vợ chồng Từ Đại Hải: “Họ đi cùng tôi.”
  • Người soát vé lại chào vợ chồng Từ Đại Hải: “Chuyện vừa rồi là một hiểu lầm, thật sự rất xin lỗi.
  • Mời ông bà vào.”
  • Đờ mờ!
  • Mọi người có mặt ở đây suýt trợn rơi tròng mắt ra ngoài!
  • Người soát vé chẳng những không truy cứu trách nhiệm mà còn chủ động mời họ vào, trong khi họ không có vé vào cửa!
  • Trời ạ, rốt cuộc thanh niên này là thần thánh phương nào?
  • Âm thanh hít hà không ngừng vang lên.
  • Diệp Vô Đạo cười khẽ: “Ba mẹ, Linh Nhi, chúng ta vào thôi.”
  • Cả gia đình không hiểu chuyện gì đi vào: Lần này chắc chắn họ đang nằm mơ!
  • Người soát vé lại đeo găng tay trắng, trừng mắt nhìn Phương Trung Tín đã hóa đá: “Đưa cậu ta đi và chờ xử lý.”
  • Mùi nước tiểu nồng nặc bốc lên, Phương Trung Tín sợ tè ra quần.
  • “Oan, tôi bị oan, các anh không thể...”
  • Chát!
  • Người soát vé tát Phương Trung Tín ngay tại chỗ.
  • Đừng nói hiện tại chưa xác định có phải thần soái đổ oan cho cậu hay không, dù thật sự là vậy, cậu cũng phải ngoan ngoãn đi chết, không được phản kháng!