Chương 15 Việc này thực sự là do cậu sắp xếp?
- Lý Ngọc Hoàn nghe vậy thì sợ hãi, khổ sở van xin Trần Mai: “Trần Mai, chuyện... chuyện trước đây là một sự hiểu lầm, bà đừng chấp nhặt với chúng tôi...”
- Diệp Vô Đạo, người vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
- “Cả nhà bà chỉ đến làm nhân viên phục vụ cho buổi lễ thôi, có cần kiêu ngạo thế không?”
- Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, mấy người hàng xóm nhao nhao xỉ vả Diệp Vô Đạo để lấy lòng Trần Nhã Chi.
- Trần Nhã Chi cũng tức điên: “Diệp Vô Đạo, anh ăn không được nên đạp đổ đúng không?
- Hừ, quên đi, tôi còn phải cảm ơn anh vì đã không cưới, tôi chẳng muốn chấp nhặt với anh.
- Đúng rồi, anh không có tư cách tới buổi lễ phải không? Yên tâm, tôi sẽ chụp vài tấm ảnh của buổi lễ long trọng đó cho anh mở mang tầm mắt.”
- Diệp Vô Đạo: “Chúng tôi sẽ đến hội trường với tư cách là khách quý và sẽ chụp ảnh lúc cô làm người phục vụ.”
- Trần Nhã Chi: “Các anh mà tới buổi lễ được á? Xí, không biết soi mặt vào nước tiểu xem à.”
- Diệp Vô Đạo không quan tâm cô ta, anh quay sang nói với Từ Linh Nhi: “Linh Nhi, chúng ta đi thôi.”
- Cả nhà Từ Linh Nhi vội vàng rời khỏi đó như chạy trốn.
- Chờ đi xa, Lý Ngọc Hoàn mới quở trách: “Diệp Vô Đạo, cậu có thể tích chút đức không?
- Hiện tại chúng ta có thể động vào gia đình Trần Nhã Chi sao? Cậu không hại tôi nhà tan cửa nát thì không cam lòng đúng không?”
- Diệp Vô Đạo khuyên giải: “Bác yên tâm, họ chỉ xứng làm phục vụ hầu hạ chúng ta thôi, không cần phải sợ họ.
- Đi nào, chúng ta lên xe tới tham dự bữa tiệc, đừng để đoàn xe đợi quá lâu.”
- Nói xong, anh đi về phía chiếc xe chuyên dùng màu đen.
- Lý Ngọc Hoàn luống cuống: “Cậu vẫn chưa thôi đi hả? Sao chúng ta có thể đi bằng xe đó? Coi chừng người ta bắn chết cậu!”
- Từ Đại Hải đột nhiên vỗ đầu: “Bà xã, hay là chúng ta tới quảng trường lớn bên ngoài hội trường xem náo nhiệt đi.
- Giờ này đi chắc có thể giành được vị trí tốt.”
- Lý Ngọc Hoàn gật đầu: “Ừm, đi mau, đừng để muộn, quảng trường sẽ không còn chỗ ngồi.”
- Dứt lời, cả gia đình Từ Linh Nhi vội vã lên xe của nhà.
- Diệp Vô Đạo đứng tại chỗ, đi không được mà không đi cũng không được.
- Cuối cùng anh không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Cô Lang: “Chúng tôi tự lái xe tới, cậu về trước đi.”
- Cô Lang: “Rõ.”
- Bên này, cả nhà Trần Nhã Chi đang kiêu ngạo bước về phía xe chuyên dùng dưới sự chen chúc của hàng xóm láng giềng.
- Cảnh tượng hoành tráng như Hoàng đế đi tuần.
- Nhưng họ chưa tới gần xe chuyên dùng thì đoàn xe đột nhiên đi mất.
- Mặt Trần Nhã Chi lập tức đỏ tới mang tai, cô ta vẫy tay với xe chuyên dùng, ra hiệu cho họ dừng lại.
- Nhưng chiếc xe lại làm như không thấy, không hề có ý định giảm tốc độ.
- Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
- Cuối cùng nhờ Trần Mai cái khó ló cái khôn: “Haiz, thật xui xẻo, cũng do tên vô dụng Diệp Vô Đạo kia làm chúng ta bị muộn.
- Lúc đầu nói là chín giờ lên xe, bây giờ đã chín giờ mười phút nên đoàn xe không chờ nữa.
- Nhã Chi, chúng ta tự lái xe đi thôi.”
- Trần Nhã Chi gật đầu: “Vâng, đành tự lái xe đi vậy.”
- Hàng xóm láng giềng chợt hiểu rõ, hóa ra là có thời gian quy định.
- “Nhã Chi, nhanh lên, tôi đưa các cô đi, đừng để tới muộn.”
- “Nhất định phải chụp ảnh trong bữa tiệc để vả mặt cả nhà Lý Ngọc Hoàn đấy nhé.”
- ...
- Từ Linh Nhi lái xe nhanh như chớp, sau một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.
- Quảng trường bên ngoài buổi tiệc.
- Họ vừa đỗ xe và bước xuống, bốn người mặc vest đeo kính râm bỗng đi tới từ xung quanh làm cả nhà Từ Linh Nhi giật nảy mình.
- Người đeo kính râm dẫn đầu kính cẩn đưa ba tấm vé vào cửa cho họ.
- “Chào ông Từ, đây là vé vào cửa buổi lễ, xin hãy nhận lấy.”
- Hả?
- Cả nhà Từ Đại Hải kinh ngạc đến mức ngây người tại chỗ!
- Vé vào cửa, có người đích thân đưa vé vào cửa cho họ!
- Ánh mắt của họ không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Diệp Vô Đạo: “Cậu... cậu thực sự đã sắp xếp việc này?”