Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 4 Gặp kẻ thứ ba

  • Hạ Hòa vốn dĩ là muốn sinh một đứa con để nó thay cô chăm sóc Cố Trạch Xuyên, nhưng mà bây giờ đến cái nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không thể thực hiện được nữa, cô đi ra khỏi bệnh viện như người mất hồn, cô không muốn trở về ngôi biệt thự không có Cố Trạch Xuyên đó, ở đó rất lạnh lẽo.
  • Nhưng mà ngoài nơi đó ra, thì cô còn biết đi đâu nữa chứ.
  • Trong ngôi biệt thự tráng lệ đó, chỉ có một mình Hạ Hòa, hôm nay là sinh nhật cô, nhưng lại lạnh lẽo vắng vẻ đến lạ, ngoài ông nội ra, thì không còn ai quan tâm đến cô nữa, nếu như ông nội mất rồi, thì càng không còn ai quan tâm cô nữa.
  • Hạ Hòa suy nghĩ rất lạc quan, cho dù trên thế giới này không có ai yêu cô đi chăng nữa, nhưng cô cũng phải tự yêu lấy bản thân mình!
  • Vì vậy, sinh nhật ngày hôm nay cô cũng không được cảm thấy tủi thân, cô phải đi siêu thị để mua sắm!
  • Hạ Hòa chuẩn bị mua cho mình một chiếc nhẫn, cô và Cố Trạch Xuyên cưới nhau, nhưng Cố Trạch Xuyên lại không chuẩn bị cho cô chiếc nhẫn nào, nhìn thấy ngón đeo nhẫn của mình trống rỗng, Hạ Hòa cảm thấy thật nực cười.
  • Lúc mà Hạ Hòa chăm chú chọn nhẫn, cô đột nhiên nghe thấy tiếng nói phấn khích của nhân viên hàng đá quý.
  • “Chủ tịch Cố! Tiểu thư Dương!”
  • Chủ tịch Cố? Trong toàn cái Châu Thành này còn có chủ tịch Cố nào khiến cho họ kích động đến như vậy? Ngoài Cố Trạch Xuyên ra thì không còn ai khác nữa.
  • “Chủ tịch Cố, nhẫn tình yêu là kết duyên cho cuộc đời của người đàn ông, minh chứng cho tình yêu, không thể vứt đi, anh xem anh có cần không?” Nhân viên bán hàng cố gắng kiềm chế sự phấn khích và bình tĩnh nói với Cố Trạch Xuyên.
  • Nhân viên cửa hiệu vàng này luôn luôn như vậy, sẽ nhìn mặt để lựa lời nói, Cố Trạch Xuyên đang đi cùng với một cô gái rất xinh đẹp, thân hình cao gầy, thon thả của cô ta toát lên một ánh hào quang khiến cho mọi người đều không thể không chú ý được, cô ta đứng với Cố Trạch Xuyên đúng thật là rất đẹp đôi, vì vậy mọi nhân viên đều đoán rằng, người này chính là Cố phu nhân.
  • Hạ Hòa sau khi nghe được những lời nói đó thì nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên là thấy cảnh Trương Thanh Liên đang khoác tay Cố Trạch Xuyên xuất hiện ở trong cửa hiệu vàng này, hình ảnh cười tươi như hoa của con chim nhỏ Trương Thanh Liên, suýt nữa thì chọc mù đôi mắt của cô.
  • “Đặt làm giúp tôi một chiếc nhẫn, trên mặt nhẫn khắc thêm chữ Liên.” Cố Trạch Xuyên nói với nhân viên mà không nghĩ ngợi gì cả, như vậy có thể thấy được anh quan tâm Trương Thanh Liên đến mức nào.
  • Một đời người chỉ được đặt một chiếc nhẫn, trái tim của Hạ Hòa lúc này đau như cắt, người mà Cố Trạch Xuyên yêu quả nhiên là Trương Thanh Liên, khóe mắt của Hạ Hòa đột nhiên đỏ lên, cô yêu anh bằng cả trái tim chân thành, nhưng anh lại đem tình cảm đó đi yêu người khác, cảm giác bất lực này, khiến cho Hạ Hòa sắp không đứng vững.
  • Trương Thanh Liên từ khi mới bắt đầu vào cửa thì đã nhìn thấy Hạ Hòa rồi, nhìn thấy Hạ Hòa đang một mình lặng lẽ chọn nhẫn, cô cảm thấy không thoải mái.
  • Trương Thanh Liên cố tình khoác tay Cố Trạch Liên ân ái hơn, đồng thời nói: “Anh Trạch Xuyên, chị Hạ cũng đang ở đây, hay là chúng ta đi sang chào hỏi một tiếng nhỉ.”
  • Thực ra Cố Trạch Xuyên đã nhìn thấy Hạ Hòa trước khi chưa vào cửa rồi, vì vậy anh mới cố tình dẫn Trương Thanh Liên vào cùng, người phụ nữ này hao tâm tốn sức để cưới được mình, để xem cô ta yêu cái gì của mình, bây giờ nhìn thấy mình đang đi cùng với người phụ nữ khác, cô ta còn có thể bình tĩnh, không chút bận tâm như vậy nữa không? Cố Trạch Xuyên rất ghét cái dáng vẻ không chút bận tâm của cô.
  • “Chị Hòa, thật đúng lúc quá nhỉ, chị cũng ở đây, chị mua gì vậy?” Trương Thanh Liên nở một nụ cười ngây thơ bước đến trước mặt Hạ Hòa.
  • Lúc này cho dù muốn xem như không nhìn thấy Cố Trạch Xuyên và Trương Thanh Liên cũng không được nữa rồi.
  • “Ừ.” Hạ Hòa gật đầu nhẹ.
  • Lời nói của Cố Trạch Xuyên hồi nãy nói với nhân viên bán hàng cô đã nghe hết cả rồi, nhưng cô vẫn muốn giả vờ như không chút để ý gì, điều này thật sự rất khó chịu, ngày cả khi trái tim đã bị tổn thương nhiều, nhưng trước mặt phải thể hiện như không có gì.