Chương 1 Mang tấm hình của người đàn ông khác kết hôn với anh
- “Hạ Hòa! Cô dám đem tấm hình của người đàn ông khác đến để kết hôn với tôi! Cô thật giỏi!”
- Cố Trạch Xuyên cầm khung ảnh được lau chùi sáng bóng và ném xuống đất một cách rất tức giận, âm thanh bị vỡ đó khiến cho Hạ Hòa tỉnh lại từ trạng thái thẫn thờ, cô muốn giải thích với Cố Trạch Xuyên, nhưng mà cứ mở miệng ra lại không biết nên nói như thế nào.
- “Cô hao công tốn sức để lấy tôi rốt cuộc là nhằm mục đích gì? Hả? Tại sao cô không nói gì cả?”
- Cố Trạch Xuyên nhìn thấy dáng vẻ trầm lặng của Hạ Hòa, sự tức giận của anh đột nhiên tăng lên, anh chụp lấy cổ tay của Hạ Hòa, chất vấn cô, nhưng cuối cùng Hạ Hòa cũng không giải thích gì.
- Cô nên nói thế nào đây, cô chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh Cố Trạch Xuyên là đủ rồi, còn những cái khác thì cô không yêu cầu gì cả.
- “Bởi vì em yêu anh.” Hạ Hòa nói một cách nhẹ nhàng.
- Nhưng mà Cố Trạch Xuyên sau khi nghe được thì cười một cách không thương tiếc, nụ cười của anh vừa lạnh lùng vừa châm biếm, anh dùng chân đá khung ảnh bị rơi ở trên nền đó, cười nhạt: “Yêu tôi ư? Thực ra trong lòng cô hiểu rõ nhất, thứ cô yêu rốt cuộc là tiền của tôi hay là vị trí Cố phu nhân, cho dù cô yêu gì thì tôi cũng chắc chắn thứ cô yêu không phải là tôi.”
- “Bức ảnh của người đàn ông này tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai.”
- Nói xong, Cố Trạch Xuyên quay người đi một cách không do dự, bóng lưng lạnh lùng giống như một nhát dao đâm vào tim của Hạ Hòa, tối hôm nay là đêm tân hôn của họ, nhưng anh lại bỏ đi một cách đoạn tuyệt như vậy.
- Hạ Hòa ngồi xổm xuống nền nhà nhặt khung ảnh bị vỡ nát đó lên, cô cẩn thận dè dặt lấy bức ảnh khiến Cố Trạch Xuyên giận đùng đùng ra. Ôm bức ảnh vào lòng, nước mắt cô tuôn trào như nước lũ.
- Người trong bức ảnh là một người thanh niên khôi ngô tuấn tú, nụ cười ấm áp đó như màu sắc tươi đẹp nhất giữa trời và đất, nhưng mà nụ cười khiến người khác rung động đó lại mãi mãi chỉ có thể nằm trong bức ảnh.
- Hạ Hòa đột nhiên che miệng ho dữ dội, ho một cách xé gan xé phổi, giống như phổi sắp ho ra ngoài, đợi đến lúc tay cô rời khỏi môi, thì một ngụm máu đỏ tươi xuất hiện trong lòng tay trắng nõn của cô, Hạ Hòa nhanh chóng đi tìm khăn giấy lau ngụm máu đó đi và vứt vào thùng rác.
- Hạ Hòa quen Cố Trạch Xuyên vào ba năm trước, khi nhìn thấy Cố Trạch Xuyên từ ánh mắt đầu tiên, cô đã quyết định trong những năm tháng còn lại, cô phải cùng với Cố Trạch Xuyên sống cùng nhau, cho dù có khó khăn như thế nào, nhận lấy bao nhiêu lời chửi rủa thì cô cũng phải ở bên cạnh Cố Trạch Xuyên, không quan tâm đến người ngoài, nhưng chỉ có cô mới biết được cô vì cái gì mà cố chấp như vậy, vì vậy cô khẩn cầu ông nội sắp đặt mối hôn sự này, nhưng lại không nghĩ rằng Cố Trạch Xuyên lại ghét cô như vậy.
- Hai tháng đã trôi qua...
- Một ngày nọ, lúc Hạ Hòa chuẩn bị đi ngủ thì trong vườn vang lên âm thanh của xe ô tô, Hạ Hòa vừa mới nhắm mắt thì bỗng nhiên mở ra, cô biết rõ, ở đây ngoài Cố Trạch Xuyên ra thì không có ai đến cả, từ ngày kết hôn, Cố Trạch Xuyên sau khi ném vỡ khung ảnh đó, thì cô cũng không gặp lại anh nữa.
- Vẫn chưa đợi Hạ Hòa từ vui mừng trở lại, cánh cửa của phòng ngủ vang lên âm thanh bị đẩy ra, hình dáng cao to của Cố Trạch Xuyên xuất hiện ở trước cửa, bước chân anh hơi liêu xiêu, người nồng nặc mùi rượu, Hạ Hòa biết ngay Cố Trạch Xuyên nhất định là uống say rồi.
- Kết hôn hai tháng rồi, đây là lần đầu tiên Cố Trạch Xuyên trở về, Hạ Hòa đang muốn đứng dậy thì lại bị thân hình cao to của Cố Trạch Xuyên kéo lại, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt của Hạ Hòa, mang theo mùi rượu nồng nặc.
- “Hạ Hòa, cô không yêu tôi, tại sao lại dùng cái thủ đoạn bỉ ổi như vậy để lấy tôi chứ? Rõ ràng là vì địa vị Cố phu nhân phải không? Loại người phụ nữ như cô nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu! Cô biết người tôi yêu không phải là cô!” Cố Trạch Xuyên nhìn thân hình của Hạ Hòa một cách khinh bỉ.
- Nghe thấy lời nói của Cố Trạch Xuyên, trái tim của Hạ Hòa quặn đau, đối với lời nói nhẫn tâm của Cố Trạch Xuyên, cô giống như là không nghe thấy, hy vọng níu kéo Cố Trạch Xuyên, Hạ Hòa nói một cách nhẹ nhàng: “Cuối cùng anh cũng về rồi.”