Chương 9 Xin cô trả chồng lại cho tôi!
- Đúng là Trần Nhã Chi có ý định này.
- Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là làm rõ số tiền này là của Diệp Vô Đạo.
- Giọng nói của Trần Nhã Chi vô cùng run rẩy: “Diệp Vô Đạo, lúc anh không có tiền, là tôi ở bên cạnh anh!
- Bây giờ anh có tiền rồi lại muốn vứt bỏ tôi? Không có cửa đâu!”
- Diệp Vô Đạo thở dài: “Vậy cô bằng lòng quay lại với tôi sao?”
- Trần Nhã Chi mừng rỡ: “Bằng lòng, tôi bằng lòng. Anh đã có năm triệu này, cũng xứng với tôi rồi!”
- Diệp Vô Đạo: “Vậy được, bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn. Đúng rồi, cô mang theo tiền không, trên người tôi không có tiền. Hình như đăng ký kết hôn phải tốn mười tệ tiền lệ phí.”
- Trần Nhã Chi sửng sốt: “Ý gì? Không phải ở đây có năm triệu sao.”
- Diệp Vô Đạo: “Tiền này không phải của tôi, thật ra bây giờ tôi nghèo đến nỗi ngay cả bữa sáng cũng không có mà ăn.”
- Trần Nhã Chi sửng sốt: “Không phải của anh? Nghèo đến nỗi không ăn nổi bữa sáng? Ôi chao, hóa ra anh vẫn là kẻ nghèo rớt mồng tơi kia. Tôi đã nói mà, ba trăm nghìn tiền thách cưới còn không móc ra được, sao có thể lấy ra năm triệu. Đồ nghèo rớt mồng tơi như anh còn muốn lấy tôi, nằm mơ!”
- Diệp Vô Đạo khẽ lắc đầu.
- Sao trước kia anh lại không nhìn ra Trần Nhã Chi nịnh bợ như vậy chứ!
- Từ Linh Nhi tò mò nói: “Không phải của anh? Vậy năm triệu kia ở đâu ra?”
- Diệp Vô Đạo ra vẻ thần bí: “Em quên anh có thân phận gì rồi sao?”
- Từ Linh Nhi: “Anh không phải là nhân viên của nhà máy vật liệu thép chúng ta sao, chuyện này có liên quan gì với năm triệu tệ.”
- Phụt!
- Trần Nhã Chi cười: “Một nhân viên quèn của nhà máy bé tí cũng không biết xấu hổ mà nói lấy tôi, cười rụng răng mất thôi.”
- Biết Diệp Vô Đạo không xứng với mình, trong lòng Trần Nhã Chi thoải mái hơn nhiều.
- Diệp Vô Đạo tiện tay đưa cho Từ Linh Nhi một bản hợp đồng: “Đây là đơn hàng mà anh đã kéo về được cho nhà máy chúng ta hôm nay. Năm triệu này là tiền ứng trước.”
- Hả!
- Từ Linh Nhi luống cuống tay chân nhận lấy hợp đồng.
- Rốt cuộc là đơn hàng lớn cỡ nào mới có thể ứng trước năm triệu chứ.
- Mà sau khi xem xong hợp đồng, Từ Linh Nhi mừng đến chảy cả nước mắt.
- Nhà máy vật liệu thép được cứu rồi, mẹ ơi, nhà mày vật liệu thép được cứu rồi, chúng ta không bị phá sản nữa.”
- “Sao có thể!” Trần Nhã Chi chạy tới như điên, giằng lấy hợp đồng để xem.
- Sau khi xem xong, Trần Nhã Chi đỏ cả mắt.
- Một trăm triệu tệ, không ngờ Diệp Vô Đạo lại giành được đơn hàng một trăm triệu từ nhà họ Thẩm, nhà giàu nhất Lâm Hải!
- Đơn hàng một trăm triệu, lợi nhuận ít nhất cũng phải mười triệu.
- Là hai lần năm triệu!
- Diệp Vô Đạo còn là đại gia bạc triệu!
- Liên tiếp bị đả kích, Trần Nhã Chi hơi điên dại.
- Cô ta gào thét: “Diệp Vô Đạo, anh… vừa rồi anh đùa bỡn tôi!”
- Diệp Vô Đạo khẽ nhún vai: “Tôi không đùa bỡn cô, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé mà thôi, đơn đặt hàng này là của Linh Nhi, không liên quan gì tới tôi.”
- “Tôi mặc kệ.” Trần Nhã Chi cuồng loạn: “Diệp Vô Đạo, chúng ta đi kết hôn, chúng ta sẽ đi nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn ngay bây giờ.
- Anh đưa đơn hàng cho tôi, thậm chí tôi có thể đưa anh đến buổi lễ chào mừng của thần soái.”
- Nếu giao đơn hàng này cho cô ta thực hiện, cô ta sẽ có được mười triệu tiền hoa hồng.
- Tuy cô ta có thư mời của thần soái, nhưng thư mời chỉ có thể đem tới quyền thế hão huyền, không thể mang lại mười triệu thực tế.
- Diệp Vô Đạo không thèm để ý tới cô ta mà đi về phía Từ Linh Nhi: “Linh Nhi, đừng khóc nữa.
- Đơn hàng này của nhà họ Thẩm rất gấp, mau bắt tay vào làm việc đi.”
- Từ Linh Nhi vội lau nước mắt: “Ừm, bắt đầu làm, bắt đầu làm, làm ngay lập tức.”
- Vừa nói, Từ Linh Nhi vừa kêu gọi nhân viên bắt tay vào làm việc.
- Trần Nhã Chi sao có thể để bọn họ rời đi.
- Cô ta vội xông lên, khổ sở cầu xin: “Linh Nhi, coi như tôi cầu xin cô, hãy trả lại Diệp Vô Đạo cho tôi được không. Diệp Vô Đạo, thư mời có thể mang lại quyền lợi và địa vị cho chúng ta, hơn nữa có đơn hàng này của anh làm vốn khởi động, chúng ta hoàn toàn có thể thành lập một công ty lớn. Hai chúng ta mới là ông trời xe duyên, xin anh cho tôi một cơ hội, cũng là cho chúng ta một cơ hội!”
- Diệp Vô Đạo nhìn Từ Linh Nhi với vẻ sâu lắng: “Em sẽ không vì tình chị em giả dối này mà bán đứng anh chứ.”
- Từ Linh Nhi cười ra nước mắt: “Anh thôi đi, em còn chưa đồng ý lấy anh đâu. Nhã Chi, cô không cần cầu xin tôi, nếu Diệp Vô Đạo muốn quay về bên cô, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại.”
- Trần Nhã Chi liếc nhìn Diệp Vô Đạo.
- Diệp Vô Đạo ngửa đầu nhìn trời: “Tôi đã cho cô cơ hội, cô không quý trọng, tôi cũng hết cách.”
- Trần Nhã Chi đỏ mặt, cô ta nhớ vừa nãy mình đã châm biếm anh là “không có tư cách lấy tôi”.
- Bây giờ quay lại là chuyện không có hy vọng, cô ta chỉ có thể lùi bước cầu xin lần nữa.
- Cô ta khóc xin Từ Linh Nhi: “Linh Nhi, van xin cô lần này nhất định phải cung cấp hàng cho công ty chúng tôi.
- Nếu không, nhà họ Phương sẽ không tha cho tôi! Cô không muốn nhìn tôi bị nhà họ Phương đánh chết chứ.”
- Từ Linh Nhi mềm lòng, thở dài một hơi rồi khẽ gật đầu.
- “Cảm ơn, cảm ơn.” Trần Nhã Chi cười hớn hở, sau đó lủi thủi đi mất, rất sợ Từ Linh Nhi đổi ý.
- “Anh có trách em giúp cô ta không?” Từ Linh Nhi thận trọng nhìn Diệp Vô Đạo.
- Diệp Vô Đạo lắc đầu: “Biết anh thích nhất điểm nào ở em không?”
- Từ Linh Nhi thẹn thùng nói: “Điểm nào?”
- Diệp Vô Đạo: “Hiền lành.”
- Từ Linh Nhi giận đến mức giậm chân: “Anh đang ám chỉ em không xinh đúng không?”
- Diệp Vô Đạo: “…”
- Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển.
- Từ Linh Nhi tức giận không thèm để ý đến Diệp Vô Đạo mà gọi công nhân bắt đầu làm việc.
- “Các anh em, bắt đầu làm việc thôi, từ hôm nay trở đi, tiền lương gấp đôi.”
- Các công nhân mừng rỡ, vội vàng làm việc.
- “Cảm ơn ông chủ.”
- “Cảm ơn bà chủ.”
- Diệp Vô Đạo vui vẻ ném cho một công nhân một bao thuốc Hoàng Hạc Lâu.
- Chỉ vì anh ta gọi một tiếng “bà chủ”.
- “Xí!” Từ Linh Nhi xấu hổ đỏ mặt.
- Diệp Vô Đạo lại nhìn sang mười người đàn ông to cao vạm vỡ mà Trần Nhã Chi đưa tới, hơi chau mày.
- “Còn không ra tay? Xem ra là muốn tôi đích thân ra tay hả.”
- Trong đám người đột nhiên có một người đàn ông bước ra, phụp một tiếng quỳ xuống đất, vả vào khuôn mặt nước mắt nước mũi lấm lem của mình.
- “Tôi sai rồi, tôi đáng chết, tôi không nên ra tay, xin anh hãy tha cho tôi một mạng.”
- Diệp Vô Đạo cười nhạt: “Khổ nhục kế vô dụng, để lại một tay một chân.”
- Lý Ngọc Hoàn vẫn luôn ôm chặt vali cặp số lúc này mới hoàn hồn lại.
- Bà vội vàng hô: “Ấy, không cần không cần, đừng ra tay. Để hắn đánh mình một trăm cái tát là đủ rồi, đừng chặt tay.”
- Lý Ngọc Hoàn chỉ là một người phụ nữ bình thường, sao có thể nhìn người ta chặt tay chặt chân chứ.
- Diệp Vô Đạo: “Còn không mau cảm ơn mẹ tôi.”
- Người đàn ông nọ vội dập đầu nói cảm ơn.
- Lý Ngọc Hoàn nói với Diệp Vô Đạo, cảm xúc phức tạp: “Tuy tôi chưa đồng ý hôn sự của hai đứa, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu đã cứu nhà máy của Linh Nhi.”
- Diệp Vô Đạo nói: “Cháu chỉ làm việc nên làm.”
- Lý Ngọc Hoàn mấy lần muốn nói lại thôi, có điều cuối cùng vẫn nói ra miệng: “Sau khi Trần Nhã Chi đến buổi lễ chào mừng, địa vị cô ta chắc chắn sẽ lên như thuyền gặp nước.
- Cộng thêm sự uy hiếp của nhà họ Phương, ngày tháng sau này của hai đứa không dễ dàng đâu, sau này cẩn thận một chút.”
- Diệp Vô Đạo gật đầu, trong ánh mắt thoáng qua một tia mừng rỡ.
- Ẩn ý của Lý Ngọc Hoàn chính là bà không nhúng tay vào mối hôn sự này nữa, cứ thuận theo tự nhiên thôi, cho nên mới bảo Diệp Vô Đạo cẩn thận.
- Lý Ngọc Hoàn lại vỗ nhẹ vào vali cặp số: “Số tiền này tôi sẽ gửi vào ngân hàng cho hai đứa trước, đề phòng lúc cần.”
- Diệp Vô Đạo như chợt nhớ ra gì đó, vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng màu tím.
- “Đây là quà ra mắt cháu tặng bác, mong bác nhận cho.
- Cầm tấm thẻ này đến ngân hàng gửi tiền có thể hưởng đãi ngộ của khách hàng VIP, không cần xếp hàng.
- Mật khẩu là sinh nhật của Linh Nhi.”
- Tấm thẻ ngân hàng màu tím này tên là thẻ hoàng gia Tử Kinh, toàn thế giới chỉ có giới hạn chín mươi chín thẻ.
- Chỉ có danh gia hoàng thất mới được sở hữu, có thể chi tiêu một trăm triệu tệ.
- Từ Linh Nhi nhìn tấm thẻ ngân hàng, ánh mắt cô lập tức sáng lên.
- Loại thẻ ngân hàng này hơi quen, hình như trước đó cô đã thấy trên TV.
- Nhưng nhất thời cô không nhớ nổi lai lịch của nó.
- Lý Ngọc Hoàn không nghĩ nhiều, chỉ coi nó là thẻ VIP bình thường, không tính là quý trọng, bèn cầm lấy rồi rời đi.
- Bà vừa đi, một hàng xe ô tô chuyên dụng màu đen đột nhiên dừng lại trước cổng nhà máy, một đám người mặc vest bước xuống.
- Từ Linh Nhi lập tức căng thẳng: “Chết dở.”