Chương 8 Thu mua nhà máy vật liệu thép toàn thành phố
- Đương nhiên, người kinh ngạc đến ngây người không chỉ có Từ Linh Nhi, mà còn có cả Lý Ngọc Hoàn và Trần Nhã Chi.
- Mười người đàn ông cao to vạm vỡ, giờ phút này đều nằm cuộn tròn dưới đất, kêu đau oai oái.
- Còn Diệp Vô Đạo “vô dụng” dáng người gầy gò lại đứng sừng sững cao ngất, không hao tổn cọng tóc nào.
- Giờ phút này trong lòng ba người đều có chung một nỗi nghi ngờ.
- Sao tên vô dụng này giỏi đánh đấm thế nhỉ!
- Nếu giỏi đánh đấm như vậy, vì sao năm năm trước lại nhẫn nhịn không dám thốt lên thành tiếng, chưa bao giờ ra tay!
- Đây là đồ vô dụng Diệp Vô Đạo mà bọn họ đã quen năm năm sao?
- Đặc biệt là Trần Nhã Chi, tâm trạng cô ta đang thấp thỏm nhất.
- Trước kia không ít lần cô ta sỉ nhục Diệp Vô Đạo, nhưng anh chưa bao giờ đánh trả.
- Trần Nhã Chi vẫn luôn cho rằng Diệp Vô Đạo không đánh lại mình nên mới không ra tay.
- Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy, chẳng qua là anh ta không nỡ đánh mình thôi.
- Nếu không, một cái tát của anh ta cũng có thể đánh tan mạng mình mất.
- Trong lòng cô ta thấp thoáng một chút hối hận, bởi vì yêu mà nhẫn nhục năm năm, tình yêu này sâu đậm cỡ nào.
- Đáng tiếc, mình đã tự tay vứt bỏ.
- Diệp Vô Đạo móc dao găm ra, ném tới trước mặt mười tên to con vạm vỡ.
- “Kẻ nào đánh mẹ tao, đánh bằng tay nào thì tự chặt tay đó.
- Nếu ép tao tự mình ra tay thì không có chuyện là một cánh tay đâu nhé.”
- Lý Ngọc Hoàn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lấp lánh.
- Bà không nhớ nổi đã bao lâu rồi không có ai bênh vực mình như vậy.
- Kể cả người thân nhất của bà, ông chồng Từ Đại Hải.
- Nhưng bây giờ, anh “con rể” vô dụng bị bà xem thường nhất lại muốn chặt một cánh tay của đối phương chỉ vì họ tát mình một cái.
- Nói không cảm động thì là giả.
- Mười người đàn ông to lớn vạm vỡ sợ khiếp đảm bởi sát khí của Diệp Vô Đạo, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Trần Nhã Chi.
- Trần Nhã Chi hít sâu một hơi, khống chế trái tim đang đập loạn cào cào.
- “Diệp Vô Đạo, anh lợi hại đấy, nhưng anh có lợi hại đến mấy cũng không thể hơn pháp luật.
- Tôi cảnh cáo anh, số tiền nhà máy vật liệu thép nợ công ty tôi, hôm nay buộc phải trả không thiếu một xu.
- Nếu không, các người cứ chờ ăn cơm tù đi.”
- Nhắc tới luật pháp, Từ Linh Nhi và Lý Ngọc Hoàn lại tuyệt vọng.
- Sức chiến đấu có lợi hại đến mấy, không có quyền lợi cũng chỉ là uổng công!
- Lần này thì hay rồi, không những Từ Linh Nhi phải ngồi tù mà Diệp Vô Đạo cũng không tránh được nguy cơ vào tù.
- Lúc này Diệp Vô Đạo mới chuyển sự chú ý từ đám đàn ông chuyển sang Trần Nhã Chi.
- Anh tiện tay ném cho Trần Nhã Chi vali cặp số chứa năm triệu tệ tiền ứng trước.
- “Tiền tôi có thể trả cho cô, nhưng chỉ sợ cô không dám cầm.
- Thậm chí còn cầu xin chúng tôi cung cấp hàng cho các cô.”
- Trần Nhã Chi không nhịn được mà bật cười.
- “Phì, anh muốn chọc tôi chết cười sao. Cầu xin anh cung cấp hàng cho chúng tôi? Trừ khi nhà máy vật liệu thép trên đời này đều chết hết nhé!
- Anh chắc trong vali cặp số này là tiền chứ không phải là gạch chứ?
- Ngay cả ba trăm nghìn tiền thách cưới anh cũng không có, lấy ra được số tiền một triệu mới lạ đấy.”
- Từ Linh Nhi và Lý Ngọc Hoàn nhìn Diệp Vô Đạo bằng ánh mắt kỳ quái.
- Tên này có ý gì vậy, cố tình làm trò cười cho thiên hạ sao?
- Bảo người ta cầu xin mình cung cấp hàng, đùa gì vậy.
- Ngay cả ba trăm ngàn tiền thách cưới anh cũng không có, có thể lấy ra được khoản tiền hàng một triệu sao?
- Lúc này, điện thoại của Trần Nhã Chi đột nhiên vang lên.
- Là giám đốc dự án của công ty xây dựng Phương Thị gọi tới.
- Trần Nhã Chi ấn nghe: “Giám đốc Lưu, ông tìm tôi?”
- Giám đốc Lưu vô cùng tức giận, nói: “Vừa rồi không biết nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên gửi thư mời luật sư cho chúng ta.
- Nhà họ Thẩm muốn chúng ta phải hoàn thành dự án trong ngày hôm nay, nếu không sẽ gặp ở tòa án.
- Chỗ tôi cần gấp một lượng lớn vật liệu thép, cô mau thu mua một lô đi.”
- Trần Nhã Chi sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề.”
- Cúp điện thoại, Trần Nhã Chi lập tức gọi cho bên cung cấp vật liệu thép.
- “Ông Trương, mau giao cho công ty chúng tôi một lượng thép…
- Cái gì? Nhà máy vật liệu thép của các ông bị thu mua rồi? Cúp nhé.”
- Cúp điện thoại xong, cô ta lại gọi cho một bên cung ứng hàng hóa khác.
- “Ông Ngũ, cho ông cơ hội phát tài đây, tôi chuẩn bị mua thép công ty ông…
- Sao cơ? Muộn rồi ư? Hôm qua nhà máy vật liệu thép của ông cũng bị thu mua rồi? Gặp ma à.”
- Sau đó, cô ta lại gọi điện cho liên tiếp ba bốn nhà máy vật liệu thép khác.
- Nhưng câu trả lời nhận được không ngoại lệ đều là tối hôm qua nhà máy vật liệu thép đã bị thu mua.
- Việc này khiến Trần Nhã Chi lo sốt vó, vội vàng nhờ người điều tra xem rốt cuộc là ai đã thu mua nhà máy vật liệu thép.
- Nhưng câu trả lời có được lại khiến cô ta đứng trước bờ vực sụp đổ.
- “Đối phương phái bên môi giới sang bàn chuyện thu mua, không ai biết thân phận thực sự của người mua!”
- Không liên lạc được với chủ nhân thật sự của nhà máy vật liệu thép, cô ta đi đâu để mua vật liệu thép đây.
- Nhưng đúng lúc này, giám đốc dự án lại gọi điện tới.
- “Trần Nhã Chi, tại sao vẫn không có tin gì của vật liệu thép!
- Cảnh cáo cô, hôm nay không hoàn thành dự án của nhà họ Thẩm được thì công ty xây dựng chúng ta sẽ tiêu đời.
- Nếu nhà họ Thẩm truy cứu trách nhiệm, ông đây sẽ đẩy cô ra!”
- Nháy mắt sắc mặt của Trần Nhã Chi đã xám như tro tàn, nhịp thở ngưng lại một chút.
- “Giám đốc Lưu, đừng nóng đừng nóng, tôi nghĩ cách ngay đây.”
- Cúp điện thoại, ánh mắt Trần Nhã Chi chuyển sang Từ Linh Nhi.
- “Nhà máy vật liệu thép của cô có bị thu mua không?”
- Từ Linh Nhi lắc đầu: “Hai hôm trước có người bàn chuyện thu mua, nhưng tôi không đồng ý.”
- Trần Nhã Chi hừ lạnh nói: “Hừ, lần này coi như cô may mắn, chúng ta tiếp tục hợp tác, cô lập tức giao cho tôi một số lượng thép.”
- Từ Linh Nhi vui mừng vô cùng.
- Không ngờ mình lại vượt qua khó khăn một cách ngu ngơ như vậy!
- Cô đang định đồng ý thì Diệp Vô Đạo lại đột nhiên lạnh lùng nói: “Vừa rồi tôi nói gì cô quên rồi à?
- Nhắc nhở cô một chút, tôi từng nói muốn cô phải xin chúng tôi cung cấp hàng cho cô.”
- Anh nhắc nhở như vậy, Từ Linh Nhi và Trần Nhã Chi lập tức nhận ra tình hình có gì đó sai sai.
- Diệp Vô Đạo vừa mới phát ngôn ngông cuồng, muốn Trần Nhã Chi xin hợp tác tiếp.
- Một lát sau, nhà máy vật liệu thép trong toàn thành phố đều bị thu mua, còn nhất quyết không cung cấp hàng cho công ty cô ta…
- Đây là do Diệp Vô Đạo làm?
- Tuyệt đối không thể nào, ba trăm ngàn tệ tiền thách cưới còn không có, sao có thể thu mua nhà máy vật liệu thép toàn thành phố chứ.
- Phải chăng chỉ là trùng hợp? Nhưng sự trùng hợp này thực sự là… một lời khó nói hết.
- Trần Nhã Chi ổn định tinh thần, hừ lạnh nói: “Anh định nhân danh hoàng đế mà sai bảo các chư hầu ư, nằm mơ!
- Đừng quên, nếu không hợp tác, các người sẽ phải trả tiền hàng.
- Theo tôi biết, giờ nhà máy vật liệu thép kinh doanh nợ tiền suốt, làm gì có tiền trả chúng tôi.
- Không trả tiền thì cứ chờ ngồi tù đi.”
- Diệp Vô Đạo liếc nhìn vali cặp số: “Mở nó ra.”
- Trần Nhã Chi nhìn thoáng qua vali cặp số, lại nhìn Diệp Vô Đạo một chút, đột nhiên có chút không chắc chắn.
- Chẳng lẽ tên vô dụng này lại có được một triệu thật?
- Cô ta thấp thỏm mở vali cặp số ra.
- Tiền!
- Tiền đầy màu sắc chất đầy vali cặp số.
- Ít nhất cũng phải năm triệu!
- Chuyện gì vậy!
- Từ Linh Nhi trợn mắt há miệng, Trần Nhã Chi thì toàn thân run rẩy.
- Không ngờ anh ta lại có được năm triệu!
- Trần Nhã Chi sắp sụp đổ rồi.
- Nếu năm triệu này thật sự là của Diệp Vô Đạo, vậy chẳng phải là cô ta đã tự tay vứt bỏ một kho báu sao.
- Hơn nữa, kho báu này còn bị Từ Linh Nhi lượm lại.
- Cô ta chưa từng hối hận như thế này.
- Diệp Vô Đạo lạnh lùng nói: “Cầm tiền rồi cút nhanh đi.”
- Lúc này Lý Ngọc Hoàn mới hoàn hồn lại từ trong cơn khiếp sợ.
- Bà vội xông về phía vali cặp số: “Không được cầm đi, chúng ta chỉ nợ cô ta một triệu, ở đây ít cũng phải có năm triệu.”
- Ai ngờ Trần Nhã Chi lại cầm phắt chiếc vali cặp số rồi ôm chặt vào ngực: “Cút, ngoài tôi ra, các người không ai có tư cách động vào số tiền này.”
- Diệp Vô Đạo ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ người đàn bà này vì năm triệu mà mặt dày xin quay lại?