Chương 6 Lễ chào mừng của thần soái!
- "Diệp Vô Đạo, bây giờ tôi cho anh cơ hội quay lại với tôi. Anh đuổi Từ Đại Hải đi, sau đó cho mẹ tôi làm chủ nhiệm khoa. Đây là cơ hội cuối cùng của anh đấy, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời."
- Cô ta vô cùng tự tin, nói với vẻ kiêu ngạo.
- Cô ta tin chắc chỉ cần mình nhường một bước, Diệp Vô Đạo nhất định sẽ ngoan ngoãn chạy về liếm chân cô ta.
- Dù sao bây giờ cô ta cũng đã có thư mời của thần soái, tiền đồ xán lạn, Diệp Vô Đạo quay lại với cô ta là trèo cao rồi.
- Người nhà họ Từ lập tức căng thẳng.
- Diệp Vô Đạo đã có bản lĩnh để Từ Đại Hải làm chủ nhiệm thì tất nhiên cũng có năng lực đuổi cổ ông.
- Diệp Vô Đạo không nhịn được bật cười.
- Anh thật sự nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc Trần Nhã Chi lấy đâu ra dũng khí nói câu này.
- Vì sao cô ta lại tin chắc anh sẽ quay về với cô ta như vậy.
- Ôi, chỉ tại trước kia anh chiều cô ta quá, làm hư cô ta.
- Anh lạnh lùng nói: "Khi cô thấy chết không cứu, thậm chí ép tôi và Từ Linh Nhi quỳ xuống, tình cảm năm năm của chúng ta đã kết thúc rồi.
- Cút mau đi, đừng ở đây tự rước lấy nhục nữa!"
- Trần Nhã Chi nổi trận lôi đình.
- "Khốn khiếp, Diệp Vô Đạo, anh là đồ ăn cháo đá bát không có lương tâm!
- Chờ đó, tôi sẽ khiến các người phải cầu xin tôi.
- Từ Linh Nhi, cô đừng quên bây giờ việc buôn bán của cô dựa hết vào tôi, tôi có thể khiến cô phá sản trong vài phút đấy!
- Còn nữa, chờ ba ngày sau chúng tôi tham dự lễ chào mừng của thần soái xong, toàn bộ nhà họ Từ sẽ phải chôn cùng."
- Lý Ngọc Hoàn kinh hãi: "Hai người có thư mời của thần soái rồi?"
- Trần Nhã Chi cười khẩy: "Tất nhiên."
- Mọi người hãi hùng.
- Lý Ngọc Hoàn lập tức sợ sệt: "Nhã Chi, là mấy trò quỷ của Diệp Vô Đạo thôi, cháu muốn đối phó thì đối phó với Diệp Vô Đạo, đừng lôi nhà họ Từ vào..."
- Trần Nhã Chi: "Ha ha, bây giờ mới cầu xin tôi à, muộn rồi.
- Cút về ngoan ngoãn chờ chết đi."
- Nói xong, cô ta dẫn Trần Mai rời đi.
- Lý Ngọc Hoàn đau lòng gần chết.
- Diệp Vô Đạo an ủi: "Mọi người yên tâm đi, cả nhà Trần Nhã Chi chỉ đi làm người hầu cho lễ chào mừng mà thôi.
- Nếu như mọi người muốn đi, cháu có thể dẫn mọi người vào, làm những vị khách cao quý nhất."
- "Cút đi!" Lý Ngọc Hoàn nổi điên: "Lúc nào rồi mà còn khoác lác, cậu muốn hại tôi tan cửa nát nhà đúng không!
- Nếu cậu muốn tốt cho Linh Nhi thì cách xa con bé ra.
- Vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi đấy, tại cậu mà nhà họ Phương và Trần Nhã Chi muốn Linh Nhi phá sản.
- Hai nhà đó đã nhận được thư mời của thần soái rồi, thân phận bọn họ vô cùng cao quý, muốn hại chết nhà họ Từ dễ như trở bàn tay!"
- Từ Đại Hải không nói gì.
- Mặc dù ông kính nể tài nghệ chữa bệnh của Diệp Vô Đạo, nhưng ông không muốn nhìn thấy nhà họ Từ bị diệt tộc.
- Diệp Vô Đạo trịnh trọng nói: "Khi Linh Nhi nói ba chữ ‘em bằng lòng’, cháu đã quyết định sẽ chống đỡ cả bầu trời cho cô ấy.
- Cháu thật sự không coi nhà họ Phương nhỏ bé ra gì.
- Còn về thư mời... Nếu như Linh Nhi muốn, cháu có thể để cô ấy trở thành vị khách cao quý nhất trong lễ chào mừng!"
- Lý Ngọc Hoàn mắng: "Khoác lác giỏi đấy!
- Tóm lại cậu hãy bỏ suy nghĩ ấy đi, trừ phi cậu thật sự cho chúng tôi đến lễ chào mừng của thần soái!"
- Nhà bác cả bác hai cũng rối rít khuyên Từ Linh Nhi.
- "Xã hội này, tiền là trên hết. Dù tài nghệ chữa bệnh có tốt cũng có ăn no được không?"
- "Tên Diệp Vô Đạo này không tin được đâu, ảo tưởng xa vời, tiền thách cưới ba trăm nghìn tệ không bỏ ra được mà còn muốn đến lễ chào mừng làm khách quý ư?"
- "Phương Trung Tín vẫn hợp với cháu nhất đấy, nghe bác cả đi, các bác không hại cháu đâu!"
- Từ Linh Nhi phản bác: "Nếu nghe các bác, chờ Phương Trung Tín cứu được cha cháu thì cha cháu đã mất mạng rồi."
- Một câu nói khiến bọn họ im miệng.
- Bác cả đỏ mặt giận dữ mắng: "Con nhóc này, sao cháu vô lễ thế hả, ăn nói kiểu gì đấy!"
- Lý Ngọc Hoàn vội hoà giải: "Anh cả anh hai, yên tâm đi, về nhà em sẽ khuyên con bé."
- "Chúng ta đi trước đi."
- Từ Đại Hải thở dài, quay người rời đi.
- Từ Linh Nhi lại nói: "Mẹ, mọi người về trước đi.
- Lát nữa con còn phải đến nhà máy một chuyến."
- Lý Ngọc Hoàn gật đầu, rời đi cùng người nhà họ Từ.
- Từ Linh Nhi nhìn Diệp Vô Đạo với ánh mắt phức tạp: "Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy, Phương Trung Tín chuẩn bị ra tay với anh.
- Anh sợ không? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp."
- Diệp Vô Đạo: "Sợ ư? Hối hận ư? Trong từ điển của cuộc đời anh không có hai từ này."
- Vẻ mặt Từ Linh Nhi cay đắng: "Sao trước kia em không biết anh giỏi nói khoác vậy."
- Diệp Vô Đạo: "..."
- Hay là em nói cho anh nghe xem anh nói khoác chỗ nào đi?
- Từ Linh Nhi: "Được rồi, gần đây anh tạm lánh ở chỗ em đi, để Phương Trung Tín khỏi làm phiền anh."
- Diệp Vô Đạo vui vẻ đồng ý.
- Chẳng mấy chốc, hai người đến nhà máy vật liệu thép của Từ Linh Nhi.
- Nhà máy vật liệu thép này do một tay Từ Linh Nhi gây dựng, là kết tinh tâm huyết của cô mấy năm nay.
- Việc làm ăn chính của nhà máy vật liệu thép chủ yếu đến từ công ty xây dựng Phương Thị mà Trần Nhã Chi cống hiến sức lực.
- Trùng hợp là, công ty xây dựng này là sản nghiệp của gia tộc Phương Trung Tín.
- Giao dịch giữa công ty xây dựng và nhà máy vật liệu thép lại do Trần Nhã Chi phụ trách.
- Thậm chí Phương Trung Tín và Từ Linh Nhi biết nhau cũng do Trần Nhã Chi bắc cầu dắt mối.
- Nếu Trần Nhã Chi giở trò, nhà máy vật liệu thép thật sự có khả năng mất đi mối làm ăn này.
- Quả nhiên, hai người vừa trở lại nhà máy vật liệu thép thì đã nhận được thông báo.
- "Công ty xây dựng Phương Thị chính thức hủy tất cả việc làm ăn với nhà máy vật liệu thép."
- Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng sau khi xác định, sắc mặt Từ Linh Nhi vẫn trắng bệch. Cô tuyệt vọng bất lực.
- Diệp Vô Đạo nói: "Linh Nhi, em rất quan tâm nhà máy vật liệu thép này à?"
- Từ Linh Nhi bùi ngùi: "Ôi, nhà máy là toàn bộ tâm huyết của em, nó như đứa con của em vậy, sao em không quan tâm cho được."
- Diệp Vô Đạo nói: "Ban đầu anh định để em nhận tài sản của nhà giàu nhất Lâm Hải. Nhưng em đã quan tâm nhà máy vật liệu thép như thế, vậy anh sẽ phát triển nhà máy này. Lấy nhà máy vật liệu thép làm bàn đạp, từng bước trở thành nhà giàu nhất."
- Từ Linh Nhi cáu giận: "Anh không nói khoác thì sẽ chết à."
- Diệp Vô Đạo thấy hơi mệt.
- Anh đây giàu nứt đố đổ vách, nhà họ Thẩm giàu nhất Lâm Hải chỉ là sự sắp đặt tùy ý năm năm trước của anh thôi.
- Chỉ cần anh nói một câu, em sẽ được nhận tất cả tài sản của nhà giàu nhất Lâm Hải.
- Anh không nói khoác thật mà!
- Từ Linh Nhi nói: "Giờ chắc anh vẫn chưa có công việc đúng không, chi bằng tạm thời làm nhân viên chỗ em đi, tiền lương trả theo tiêu chuẩn cao nhất."
- "Mặc dù... mất đi đơn hàng bên công ty xây dựng Phương Thị rồi, chắc nhà máy vật liệu thép cũng không trụ được mấy ngày."
- Diệp Vô Đạo gật đầu: "Được."
- "Linh Nhi, yên tâm đi, ngày mai anh sẽ mang về cho em đơn hàng lớn hơn."
- Nếu để người ngoài biết, đường đường là tổng chỉ huy ba quân lại làm nhân viên ở nhà máy nhỏ bé này, nhất định bọn họ sẽ há hốc mồm vì ngạc nhiên.
- Từ Linh Nhi nhìn Diệp Vô Đạo với vẻ phức tạp.
- Lại khoác lác rồi.
- ...
- Nửa đêm!
- Vừa rạng sáng, điện thoại Diệp Vô Đạo đã vang lên đúng giờ.
- Vô số tin nhắn được gửi đến tới tấp, điện thoại vang không ngừng.
- Diệp Vô Đạo cầm điện thoại lên, mỉm cười.
- Những ông lớn một tay che trời của hai giới đen trắng, ông chủ các tập đoàn lớn nhắn tin chúc mừng.
- Còn có không ít đại gia sẵn lòng dâng hết tài sản để xin anh ra tay chữa bệnh kéo dài mạng sống cho bọn họ.
- Diệp Vô Đạo không rảnh để ý, anh chỉ tìm tin nhắn vô nghĩa nhất trong đó.
- Đó là tin nhắn của Thẩm Phùng Xuân – người giàu nhất Lâm Hải: ông chủ, bao giờ cậu tiếp nhận tài sản nhà họ Thẩm?