Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 5 Cậu ta không có tư cách làm thầy ông!

  • Từ Đại Hải cũng ngây ra, không rõ vì sao người nhà họ Từ lại phản ứng gay gắt như vậy.
  • Lý Ngọc Hoàn vội nói: "Từ Đại Hải, ông vừa hôn mê nên không biết rõ tình hình, nhất định là ông nhầm rồi."
  • "Cậu ta chỉ một thằng khố rách áo ôm không có bản lĩnh mà thôi, làm sao có thể cứu mạng ông được."
  • "Viện trưởng à, ông đừng khiêm tốn, chúng tôi đều biết sự thật mà."
  • "Là Phương Trung Tín nhờ ông ra tay cứu Từ Đại Hải đúng không."
  • Viện trưởng nhíu mày: "Tôi đã nói rồi, tôi không làm gì hết, do một mình thầy làm cả."
  • "Hơn nữa Phương Trung Tín là ai vậy, người đó có gọi cho tôi cuộc nào đâu."
  • "À đúng rồi, ban nãy đúng là điện thoại có vang mấy hồi chuông, nhưng tôi đang định nhận thì đối phương dập máy, không biết có phải anh ta gọi không."
  • Từ Linh Nhi bỗng ý thức được điều gì, vội gọi cho Phương Trung Tín, còn mở loa ngoài.
  • "Phương Trung Tín, anh có liên lạc với viện trưởng không?"
  • Phương Trung Tín: "Có chứ, nhưng viện trưởng đi công tác ở nước ngoài, không quay về được."
  • "Để anh liên hệ cho em một bác sĩ khác..."
  • Từ Linh Nhi nổi giận nói: "Lừa đảo, anh đúng là đồ lừa đảo.
  • Viện trưởng đang đứng ngay trước mặt tôi đây này!"
  • Phương Trung Tín hơi xấu hổ: "Vậy ư? Chắc anh và ông ấy có hiểu nhầm gì đó."
  • Từ Linh Nhi: "Cút đi, anh vẫn muốn lừa tôi à! Đồ tồi!
  • Sau này anh đừng liên lạc với tôi nữa."
  • Phương Trung Tín cũng nổi giận: "Cô cút mẹ đi, cô dám mắng ông đây à!
  • Tôi cảnh cáo cô, đúng mùng một tháng sau hai chúng ta kết hôn, cô mà dám đổi ý, tôi dí chết nhà họ Từ đấy.
  • Còn nữa, tránh xa thằng mà hôm nay cô tìm đi, nếu không ông đây tìm người giết hắn đấy."
  • Tút!
  • Điện thoại bị cúp.
  • Hiện trường yên ắng.
  • Bây giờ chân tướng đã rõ ràng.
  • Phương Trung Tín mà bọn họ gửi gắm hi vọng thực ra không hề để ý đến tính mạng của Từ Đại Hải.
  • Còn Diệp Vô Đạo bị bọn họ phỉ nhổ nhục mạ lại đứng ra lo toan tất cả.
  • Tâm trạng người nhà họ Từ vô cùng phức tạp.
  • Từ Đại Hải vẫn chưa biết thanh niên trước mặt mình chính là Diệp Vô Đạo: "Thầy chưa ăn cơm đúng không..."
  • "Im miệng." Lý Ngọc Hoàn quát: "Cậu ta không có tư cách làm thầy ông."
  • Từ Đại Hải mắng: "Loại đàn bà như bà thì biết cái gì, không có cậu ấy thì hôm nay tôi xong rồi."
  • Lý Ngọc Hoàn: "Ông mở to mắt chó của ông mà nhìn cho rõ đi, cậu ta chính là Diệp Vô Đạo, là cậu ta khiến ông tái phát bệnh tim đấy."
  • Từ Đại Hải lập tức nghẹn họng, hóa đá ngay tại chỗ.
  • Ông suýt nữa tái phát bệnh tim.
  • Thầy, lại chính là "con rể tương lai" mà ông hận nhất.
  • Vì sao chuyện máu chó như thế lại rơi vào đầu ông vậy.
  • Bầu không khí đầy ngượng ngập.
  • Đến cả viện trưởng cũng cảm thấy xấu hổ thay Từ Đại Hải: "Chuyện này... Ha ha, không ngờ thầy lại là con rể ông.
  • Bình thường chắc ông học lỏm được nhiều tài nghệ chữa bệnh của thầy lắm nhỉ.
  • Tôi thấy ông hoàn toàn xứng với chức chủ nhiệm khoa đấy, ông hãy chuẩn bị nhậm chức đi."
  • Nói xong, ông ta quay người bỏ đi, không định nhúng tay vào việc nhà người ta nữa.
  • Từ Đại Hải mừng rỡ như điên.
  • Không ngờ ông được làm chủ nhiệm khoa dễ dàng như vậy.
  • Nhưng vừa nghĩ đến chuyện nhờ có Diệp Vô Đạo mà ông mới ngồi được vào vị trí này, niềm vui liền phai đi một nửa.
  • Dù sao trong lòng ông, Phương Trung Tín mới là con rể lý tưởng.
  • Đằng xa, hai mẹ con Trần Nhã Chi và Trần Mai đang đi đến bên này.
  • Trần Mai: "Bây giờ Từ Đại Hải đang gặp nguy hiểm, mẹ không tin nhà họ Từ không chịu cúi đầu."
  • Trần Nhã Chi: "Hừ, con muốn nhà họ Từ quỳ xuống cầu xin con như chó."
  • "Nhất là Diệp Vô Đạo, con muốn đập nát mặt anh ta."
  • Đến tận bây giờ mặt cô ta vẫn đau vì bị Diệp Vô Đạo tát.
  • Song khi bọn họ đến gần đám người nhà họ Từ, bọn họ lập tức sửng sốt.
  • Từ Đại Hải vẫn khỏe, sắc mặt hồng hào, không hề giống người bị bệnh nặng mới khỏi.
  • "Hả... Chuyện gì đây?" Hai mẹ con Trần Nhã Chi cảm thấy vô cùng mất mát.
  • Kế hoạch báo thù đi tong rồi.
  • Hai người thở dài, đang định bỏ đi.
  • "Đứng lại." Diệp Vô Đạo lạnh lùng nói: "Ai cho hai người đi."
  • Trần Nhã Chi giận dữ lườm anh: "Im đi, nơi này không có chỗ cho anh nói chuyện đâu."
  • Diệp Vô Đạo cười khẩy: "Vậy ư? Thế chắc chủ nhiệm Từ có tư cách nói chuyện đúng không."
  • "Chủ nhiệm Từ, cấp dưới của bác tệ quá đấy, bọn họ vì ân oán cá nhân mà thấy chết không cứu, thậm chí còn đòi ba trăm nghìn tiền công trước mặt mọi người, bác còn giữ lại cấp dưới như vậy làm gì? Gây họa cho xã hội à?"
  • Từ Đại Hải nhất thời không nói lại được.
  • Ông không biết gì về những hành động trước đó của hai mẹ con Trần Nhã Chi.
  • Lý Ngọc Hoàn kịp phản ứng trước tiên: đây là cơ hội tốt để bọn họ báo thù!
  • Lý Ngọc Hoàn quát Từ Đại Hải: "Từ Đại Hải, mau đuổi bà ta đi! Lúc trước tôi quỳ xuống dập đầu với bọn họ, bọn họ cũng không chịu cứu ông, thậm chí còn đòi ba trăm nghìn tệ. Tôi tức chết mất!"
  • Từ Đại Hải cũng nổi giận: "Còn có chuyện này nữa sao! Trần Mai, bà cút ra khỏi bệnh viện này cho tôi, bà không có tư cách làm bác sĩ."
  • Trần Mai khinh khỉnh nói: "Ha ha, tôi thấy ông không chỉ mắc bệnh tim đâu, còn mắc bệnh não nữa đấy. Ai chẳng biết tôi có hi vọng lên chức chủ nhiệm nhất, còn ông thì đừng có mơ. Ông muốn đuổi tôi ư? Nằm mơ đi. Cứ chờ đi, đến lúc được làm chủ nhiệm rồi, tôi sẽ đuổi cổ ông..."
  • Trần Mai chưa nói xong, điện thoại của bà ta và Từ Đại Hải đồng thời vang lên.
  • Trần Mai móc điện thoại ra theo bản năng, nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trắng bệch, tay chân run rẩy.
  • Trong nhóm công việc, viện trưởng gửi một thông báo: Từ Đại Hải nhận chức chủ nhiệm khoa.
  • "Không thể nào, sao lại vậy được!" Trần Mai phát điên la hét: "Rõ ràng tôi có hi vọng làm chủ nhiệm khoa nhất mà! Từ Đại Hải, nhất định là ông hối lộ viện trưởng đúng không! Đồ cặn bã, súc vật, ông cứ chờ thân bại danh liệt đi."
  • Từ Đại Hải cười khẩy: "Từ Đại Hải tôi khinh thường làm chuyện đó.
  • Ngược lại có một số người giở trò dơ bẩn, chắc đút lót cho lãnh đạo không ít đâu."
  • Trần Mai: "Có cái rắm, ông không đút lót thì sao viện trưởng lại cho ông làm chủ nhiệm được."
  • Từ Đại Hải còn chưa mở miệng, Lý Ngọc Hoàn đã giành nói: "Lần này nhờ hai người cả đấy. Cảm ơn hai người đã chắp tay nhường Diệp Vô Đạo cho chúng tôi. Diệp Vô Đạo có tài nghệ chữa bệnh xuất chúng, không những cứu được mạng Từ Đại Hải, thậm chí còn nhận viện trưởng làm học trò. Đừng nói là chức chủ nhiệm khoa nhỏ nhoi, cho dù Đại Hải muốn làm phó viện trưởng, viện trưởng cũng phải nể mặt Diệp Vô Đạo đấy. Ai nói con gái tôi nhặt giày rách? Con gái tôi nhặt được bảo bối cơ mà! Tiếc rằng một số người mắt mù, không nhận ra bảo bối!"
  • Cái...cái gì!
  • Hai mẹ con Trần Nhã Chi nhìn về phía Diệp Vô Đạo.
  • Đồ vô dụng ngay cả ba trăm nghìn cũng không bỏ ra được lại đi nhận viện trưởng làm học trò!
  • Sao trước kia bọn họ không phát hiện anh có bản lĩnh như vậy!
  • Khoan đã, nếu như trong hôn lễ bà ta không đòi ba trăm nghìn thì bây giờ người được làm chủ nhiệm khoa đã là bà ta!
  • Bà ta đã tự tay phá hủy cơ hội này?
  • Trần Mai vô cùng hối hận.
  • Hôm nay bà ta thật sự không nên đòi tiền thách cưới ba trăm nghìn, bây giờ tổn thất của bà ta còn vượt quá ba trăm nghìn.
  • Bà ta phải chờ Diệp Vô Đạo sắp xếp cho bà ta làm chủ nhiệm khoa rồi đuổi anh đi cũng được mà.
  • Trần Nhã Chi vốn im lặng bỗng mở miệng.