Chương 4 Mười ba kim Thiên La
- Từ Linh Nhi thận trọng nói: "Yêu cầu gì?"
- Phương Trung Tín cười hèn hạ: "Tối nay đến chỗ ở của tôi, chúng ta biểu diễn một tiết mục."
- Lời nói của hắn ta khiến Từ Linh Nhi phản cảm, buồn nôn.
- Nhưng khi nghĩ đến ba mình có thể sẽ...
- Cô chỉ có một con đường để đi.
- Cuối cùng cô cắn rách môi, gắng gượng nói: "Được."
- Phương Trung Tín: "Ha ha, hẹn gặp lại tối nay!"
- Đêm nay, mái tóc dài của cô sẽ trở thành sợi dây cương trên mình ngựa của tôi, đã lắm!
- Sau khi cúp điện thoại của Từ Linh Nhi, hắn ta lập tức gọi cho giám đốc bệnh viện.
- Tuy nhiên, không ai bắt máy.
- Hắn ta ném điện thoại sang một bên, không thử gọi lại nữa!
- Sau đó hắn ta lao vào người phụ nữ trên giường: "Cục cưng, anh đến rồi."
- "Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, tính mạng của Từ Đại Hải không xứng để anh lãng phí thời gian."
- "Lát nữa anh sẽ nói giám đốc bệnh viện đi công tác rồi, sau đó tìm một tên lang băm cho qua chuyện là được."
- Bên phía người nhà họ Từ, nghe tin Phương Trung Tín đã tìm đến giám đốc bệnh viện thì ai nấy đều phấn khởi.
- "Không hổ danh là con cháu nhà giàu, quan hệ rất rộng."
- "Tên vô dụng Diệp Vô Đạo không giúp được gì thì thôi lại còn làm hỏng việc."
- "Linh Nhi, trong thời gian này cháu phải hầu hạ Phương Trung Tín thật tốt, dù sao thì ba cháu có thể làm chủ nhiệm khoa hay không đều trông chờ vào người ta."
- "Biết đâu cậu ta vui vẻ, còn đưa cháu đi tham gia tiệc chúc mừng của thần soái thì sao."
- Mắt Từ Linh Nhi hơi đỏ, không nói gì.
- Vừa rồi cô rõ ràng nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trong điện thoại.
- "Diệp Vô Đạo, thực xin lỗi... " Từ Linh Nhi thở dài, "Có lẽ, đây là số phận."
- Cô đâu biết rằng Diệp Vô Đạo bị cô bỏ rơi, lúc này đang cấp cứu cho ba cô trong phòng cấp cứu.
- Vẻ mặt Diệp Vô Đạo nghiêm nghị, hai tay khéo léo điều khiển cây kim bạc, chuẩn xác xuyên qua các huyệt vị khác nhau trên người Từ Đại Hải.
- Một ông già mặc áo trắng bước ra từ phòng phẫu thuật bên cạnh.
- Ông là giám đốc bệnh viện, vừa kết thúc cuộc phẫu thuật cho một bệnh nhân, vẻ mặt mệt mỏi.
- Khi đi ngang qua phòng phẫu thuật của Diệp Vô Đạo, ông đột nhiên dừng lại, nhăn mày.
- "Chết tiệt, cậu ta không phải bác sĩ của bệnh viện, sao lại vào đây được."
- Ông định đến đuổi đi.
- Nhưng khi nhìn thấy thủ thuật châm cứu bằng kim bạc của Diệp Vô Đạo thì mắt đột nhiên sáng lên.
- "Đây... đây là mười ba kim Thiên La?"
- "Thuật châm cứu số một do thần soái Đại Hạ sáng tạo ra!"
- "Trời đất ơi, không ngờ khi còn sống tôi lại được nhìn thấy mười ba kim Thiên La!"
- Ông ta sững sờ đứng trước cửa, ánh mắt nóng rực 'thưởng thức'.
- Mười ba kim Thiên La không chỉ có hiệu quả điều trị cao mà còn rất có tính thưởng thức.
- Dần dần, Từ Đại Hải trên giường bệnh bắt đầu tỉnh lại.
- Nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt mặc thường phục đứng trước mặt mình, Từ Đại Hải cũng sững sờ.
- Ông không biết Diệp Vô Đạo, không biết anh chính là "con rể tương lai" khiến mình tức đến đau tim.
- "Cậu... cậu là ai?"
- “Đừng cử động.” Diệp Vô Đạo nghiêm nghị nói, “Tôi đang châm cứu cho ông.”
- “Châm cứu?” Từ Đại Hải sững sờ một lúc, sau đó cúi đầu nhìn Diệp Vô Đạo đang châm cứu cho mình.
- Một lúc sau, ông run lên vì phấn khích.
- "Mười ba kim Thiên La... mười ba kim Thiên La trong truyền thuyết!"
- "Trời ơi, tôi có thể tận mắt nhìn thấy mười ba kim Thiên La, thậm chí còn được châm cứu nữa!"
- "Vinh hạnh, là vinh hạnh của tôi!"
- Không lâu sau, Diệp Vô Đạo đã châm cứu xong.
- Giám đốc già vội vàng chạy lên: "Anh bạn trẻ, thật khâm phục, cậu lại biết mười ba kim Thiên La!"
- Giám đốc già vội vàng chạy lên: "Anh bạn trẻ, thật khâm phục, cậu biết mười ba kim Thiên La!"
- Từ Đại Hải cũng vội vàng rời khỏi giường bệnh.
- Cơ thể ông rất thoải mái, cảm thấy còn khỏe hơn cả lúc trước.
- "Anh bạn trẻ, cậu rất giỏi đấy."
- "Cậu có thể chỉ dạy tôi một chút không, tôi đồng ý nhận cậu làm thầy giáo."
- Giám đốc già cũng phản ứng lại: "Đúng, đúng, xin hãy nhận hai chúng tôi."
- "Thưa thầy, xin hãy nhận lễ của chúng tôi."
- Diệp Vô Đạo cẩn thận cất kim bạc đi, lạnh lùng đáp: "Tôi không nhận học trò."
- Không phải tôi không nhận học trò, mà... ông là ba vợ tương lai của tôi đấy.
- Tôi gọi ông là ba, ông gọi tôi là thầy... không ra thể thống gì cả.
- Diệp Vô Đạo xoay người rời đi.
- Từ Đại Hải và giám đốc già theo sát: "Thưa thầy, xin hãy nhận cả hai chúng tôi."
- Trước cửa phòng cấp cứu, người nhà họ Từ lo lắng như lửa đốt.
- Bây giờ, giám đốc bệnh viện vẫn chưa đến.
- Họ bắt đầu nghi ngờ liệu Phương Trung Tín có cho họ leo cây hay không.
- Từ Linh Nhi lấy điện thoại di động ra định thúc giục Phương Trung Tín.
- Lúc này, bác cả đột nhiên hét lên: "Nhìn kìa, ra rồi."
- Mọi người lập tức nhìn sang.
- Ba người bước ra từ cửa phòng cấp cứu.
- Người dẫn đầu là Diệp Vô Đạo.
- Theo sau Từ Đại Hải và giám đốc bệnh viện.
- Lý Ngọc Hoàn kinh ngạc kêu lên: "Tên vô dụng đó vẫn chưa đi!"
- "Chết tiệt, không phải cậu ta vào phòng cấp cứu để làm loạn đấy chứ. Tên vô dụng được việc thì ít, mà làm hỏng việc thì nhiều này."
- Bác cả cười ha hả nói: "Quan tâm đến tên vô dụng đó làm gì."
- "Quan trọng là Đại Hải đã hồi phục, nhìn như không có chuyện gì ấy."
- "Nhìn người bên cạnh cậu ấy kia kìa, là giám đốc bệnh viện đấy."
- Lý Ngọc Hoàn mừng rỡ kêu lên: "Hóa ra là Tiểu Phương đã mời giám đốc bệnh viện đến từ lâu rồi à."
- "Chúng ta đã trách lầm cậu Phương Trung Tín này rồi."
- "Vẫn là cậu con rể này của tôi đáng tin cậy."
- Cả nhà nhanh chóng tiến đến, vây quanh Từ Đại Hải và giám đốc bệnh viện.
- Coi như không nhìn thấy Diệp Vô Đạo.
- Từ Linh Nhi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Vô Đạo, thở dài, cũng bước đến cảm ơn giám đốc bệnh viện.
- "Giám đốc, ông thật tài giỏi."
- "Cảm ơn giám đốc đã cứu mạng."
- "Giám đốc, dù thế nào, hôm nay chúng tôi cũng phải mời ông ăn một bữa để tỏ lòng biết ơn."
- Giám đốc bệnh viện không khỏi dở khóc dở cười: "Thật xấu hổ, thật ra không phải tôi cứu Từ Đại Hải."
- "Đây đều là công lao của thầy tôi, tôi không hề tham gia quá trình này."
- Người nhà họ Từ bị tạt một chậu nước lạnh.
- Giám đốc bệnh viện còn có thầy á? Ở đâu cơ?
- Từ Đại Hải nói: "Đúng vậy, thầy tôi đã cứu tôi đấy."
- "Nào, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là thầy dạy mà tôi và giám đốc bệnh viện vừa nhận ngày hôm nay."
- Từ Đại Hải đi đến bên cạnh Diệp Vô Đạo, cúi người chào: "Thầy, thật sự rất biết ơn thầy."
- Cái... đệch...
- Con ngươi của mấy người nhà họ Từ suýt chút nữa rơi ra.
- Diệp Vô Đạo, ân nhân cứu mạng, thầy...
- Rốt cuộc là sao vậy!