Chương 3 Vừa là thần soái, vừa là thần kim!
- Từ Linh Nhi và Diệp Vô Đạo chưa về đến nhà, mẹ cô - Lý Ngọc Hoàn đã gọi điện.
- "Linh Nhi, con...con muốn làm cho ba mẹ mình tức chết à, xem chuyện tốt con làm hôm nay đi!
- "Con đã làm mất hết thể diện nhà mình rồi."
- "Ba con giận quá nên lên cơn đau tim, ông ấy hiện đang ở bệnh viện Nhân Ái, mau đến đây đi."
- Bộp!
- Từ Linh Nhi như bị sét đánh, mặt tái mét, điện thoại rơi xuống đất.
- Cô không ngờ rằng sự việc hôm nay lại kích thích ba cô đến như vậy.
- “Mau, mau đến bệnh viện.” Từ Linh Nhi đau lòng hét lên: “Ba em lên cơn đau tim.”
- "Hả? Được." Diệp Vô Đạo lập tức quay xe đi về phía bệnh viện.
- Trên đường đi, anh gọi cho Cô Lang đã đón anh hôm nay: "Mang mười ba kim Thiên La của tôi tới."
- Diệp Vô Đạo chuẩn bị đích thân cứu ba vợ tương lai để tạo ấn tượng tốt với ông.
- Ngoài thân phận 'thiếu soái' ra, anh còn có một thân phận khác là thần kim!
- Anh sáng tạo ra mười ba kim Thiên La, vượt qua tạo hóa của trời đất, trên cả tinh hoa nhật nguyệt, cứu vô số người!
- Từng cứu chiến sĩ trong quân đội, cũng cứu cả người dân bình thường.
- Anh thực sự không để tâm đến một căn bệnh tim nho nhỏ.
- Hai mắt của Cô Lang nóng rực: "Năm năm rồi, thần kim cuối cùng lại ra tay!"
- "Không biết đối phương là thần thánh phương nào, có thể khiến thần soái đích thân ra tay."
- Diệp Vô Đạo nói tiếp: "Chuyện không nên quan tâm thì đừng hỏi."
- "Ngoài ra, sắp xếp cho cả nhà Trần Nhã Chi làm người hầu trong lễ chúc mừng ba ngày sau."
- Cô Lang: "Rõ."
- Sau khi cúp máy, Diệp Vô Đạo mới nhận ra Từ Linh Nhi đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.
- “Anh đang làm gì vậy?” Từ Linh Nhi hỏi.
- Diệp Vô Đạo: "Anh sẽ đích thân ra tay cứu ba em."
- "Ngoài ra, anh đã sắp xếp cho cả nhà Trần Nhã Chi đến buổi lễ làm người hầu rồi."
- Từ Linh Nhi suy sụp ngả người lên ghế, thở dài, hiện rõ vẻ thất vọng.
- Sao trước đây cô không phát hiện ra người này giỏi bốc phét như vậy chứ.
- Không cần nói đến y thuật, anh có thể chỉ đạo lễ chúc mừng của thần soái à?
- Vô cùng nực cười.
- Không lâu sau, hai người đến bệnh viện.
- Cảnh tượng trong bệnh viện khiến trái tim Từ Linh Nhi như bị dao cắt.
- Mẹ cô - Lý Ngọc Hoàn đang quỳ lạy, khổ sở cầu xin Trần Nhã Chi.
- Bác cả và bác hai của cô đứng một bên không nói gì cả.
- Vẻ mặt Trần Nhã Chi kiêu ngạo, không có phản ứng gì với sự cầu xin của Lý Ngọc Hoàn.
- Diệp Vô Đạo cau mày, "Tại sao Trần Nhã Chi lại tới đây."
- Từ Linh Nhi xuống xe, chạy tới chỗ Lý Ngọc Hoàn: "Mẹ, mẹ mau đứng dậy đi, mẹ quỳ làm gì."
- Lý Ngọc Hoàn lau nước mắt: "Linh Nhi, con đến đúng lúc lắm, mau xin Nhã Chi cứu ba con đi."
- "Ba con đã vào phòng cấp cứu rồi, nhưng bác sĩ điều trị chính là mẹ của Nhã Chi, mẹ con bé không chịu cứu người."
- Trần Mai và Từ Đại Hải đều làm việc tại bệnh viện này, bên ngoài hai người khá hòa hợp nhưng bên trong lại âm thầm đấu đá, gần đây đang tranh chức chủ nhiệm khoa.
- Lại thêm việc xảy ra trong đám cưới ngày hôm nay nữa, hai nhà hoàn toàn trở thành đối thủ không đội trời chung.
- Trần Mai cứu Lý Đại Hải mới lạ.
- Bây giờ chuyển viện rõ ràng là đã quá muộn, Lý Ngọc Hoàn chỉ có thể quỳ xuống cầu xin Trần Nhã Chi.
- Từ Linh Nhi đau đầu!
- Bây giờ cô không có thời gian để suy nghĩ thêm nữa, việc cấp bách nhất là phải cứu ba cô.
- Cô không thể không bỏ qua tôn nghiêm của mình, cầu xin: "Nhã Chi, bố tôi đang bệnh nặng, cầu xin cậu hãy làm việc thiện, bảo mẹ cậu cứu ba tôi đi."
- Nụ cười của Trần Nhã Chi càng trở nên lạnh lẽo hơn: "Bây giờ mới biết cầu xin tôi à, lúc trước sao không thấy."
- "Không phải cậu đưa con rể giỏi giang đến rồi à, bảo Diệp Vô Đạo giúp cậu đi, cầu xin tôi làm gì!"
- Lúc này Lý Ngọc Hoàn mới biết người đến cùng với Từ Linh Nhi là Diệp Vô Đạo.
- Bà bùng nổ ngay tại chỗ.
- "Linh Nhi, con...con muốn làm mẹ tức chết đúng không, sao lại đưa tên vô dụng này đến."
- "Con thật mù quáng nên mới để ý đến cậu ta...chẳng lẽ con không biết cậu ta không chỉ là tên vô dụng dựa hơi phụ nữ, mà còn đã ngồi tù năm năm à."
- "Diệp Vô Đạo, tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng hòng bước vào nhà tôi, nhà tôi không nuôi tên vô dụng."
- "Nhã Chi, cháu yên tâm đi, sau khi bác về nhất định dạy dỗ Từ Linh Nhi, chuyện xảy ra ngày hôm nay là lỗi của Linh Nhi."
- Trong lòng Trần Nhã Chi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Được rồi, muốn mẹ tôi ra tay cứu người cũng được."
- "Lấy ba trăm nghìn tiền thuốc thang chữa trị ra đây, nhưng mà, phải là Diệp Vô Đạo đưa."
- Nhà họ Từ bị làm khó.
- Vì Diệp Vô Đạo không lấy ra được ba trăm nghìn nên mới hủy hôn.
- Trần Nhã Chi vẫn quyết tâm đòi Diệp Vô Đạo phải lấy ra ba trăm nghìn, đây là đang cố ý gây sự.
- Diệp Vô Đạo thở dài, anh không ngờ Trần Nhã Chi lại chua ngoa và hà khắc như vậy.
- Mình đã trải qua năm năm với cô ta như thế nào vậy...
- "Hờ hờ, tôi vốn định chia tay trong êm đẹp, nhưng bây giờ cô cứ muốn tự đào hố chôn mình, tôi cũng chỉ có thể tác thành cho cô thôi."
- Trần Nhã Chi hừ lạnh: "Hừ, đừng nói những lời vô ích để chuyển chủ đề ở đây."
- "Không lấy ra được đúng không? Được, tôi cho anh thêm một cơ hội."
- "Anh và Từ Linh Nhi quỳ xuống xin lỗi tôi, nói rằng anh chỉ là một con chó vẫy đuôi, hoàn toàn không xứng với tôi."
- "Từ Linh Nhi chính là một đôi giày rách đáng khinh bỉ nhặt về từ chỗ tôi!"
- Mắt Từ Linh Nhi đỏ lên, cả người chấn động.
- Yêu cầu này là thật quá đáng!
- Nhưng khi nghĩ đến ba mình có thể không vượt qua được...
- Cô đành phải thỏa hiệp trước sự thật tàn khốc, khom lưng quỳ xuống.
- Diệp Vô Đạo đột nhiên giơ tay ngăn cô lại.
- "Linh Nhi, không cần cầu xin cô ta, anh sẽ điều trị cho ba em."
- Trần Nhã Chi ngạo nghễ cười: "Từ Linh Nhi, bây giờ cậu đã thấy bộ mặt thật của anh ta chưa."
- "Nghèo không trả nổi tiền thuốc thang thì thôi đi, muốn chữa bệnh cho ba cậu như lại không muốn chịu chút ấm ức nào cả, còn bốc phét!"
- "Anh ta là đôi giày rách tôi khinh thường, cậu cũng chỉ xứng nhặt giày rách của tôi thôi."
- Mỗi lời nói của cô ta đều giống như một mũi kim đâm vào trái tim Từ Linh Nhi.
- Trái tim cô đã thủng lỗ chỗ rồi!
- Bộp!
- Diệp Vô Đạo đột nhiên vung tay tát mạnh vào mặt Trần Nhã Chi.
- Trần Nhã Chi ngã xuống đất, gãy một chiếc răng.
- "Tôi đã từng nói, Từ Linh Nhi là vợ của tôi, không ai được xúc phạm cô ấy."
- "Lần trước cô không nhớ, lần này tôi giúp cô rút ra bài học!"
- Giọng nói của Diệp Vô Đạo vang lên.
- Sau đó là sự yên tĩnh.
- Đầu của mấy người nhà họ Từ sắp nổ tung luôn rồi.
- Tên khốn này, bây giờ còn đang xin người ta chữa bệnh cứu người, thế mà tên khốn nạn này lại đánh người ta.
- Người ta chịu ra tay mới lạ.
- Từ Linh Nhi lảo đảo lui về phía sau hai bước, tránh xa Diệp Vô Đạo.
- Anh là ma quỷ à!
- Hành động của anh có thể hại chết ba mình!
- Cô thất vọng và hối hận.
- Hối hận về sự lựa chọn trước đây.
- "Tại… tại sao anh lại làm như vậy!" Giọng nói của Từ Linh Nhi run rẩy.
- Diệp Vô Đạo trịnh trọng nói: "Vợ của tôi, thần cũng không được xúc phạm."
- Từ Linh Nhi muốn mắng anh, nhưng vì lời nói của anh mà mắng không nên lời.
- Khó mà nói hết được tâm trạng của cô lúc này.
- Phải một lúc lâu sau, Trần Nhã Chi mới hoàn hồn lại.
- Nụ cười của cô ta gớm ghiếc, đáng sợ.
- "Hờ hờ, được, nhà họ Từ các người được lắm, Diệp Vô Đạo anh được lắm, các người tìm được một chàng rể tốt thật đấy."
- "Nhớ kỹ đấy, không phải nhà tôi hại chết Từ Đại Hải, mà là Diệp Vô Đạo.
- Cô ta bước vào phòng làm việc, bịch, khóa trái cửa lại.
- Lý Ngọc Hoàn ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
- "Cậu… cậu… cút đi cho tôi!"
- Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Vô Đạo đổ chuông.
- Anh lấy điện thoại ra xem, rồi quay lưng bước đi.
- Tất nhiên, anh không bỏ đi, mà đi đến phòng cấp cứu.
- Vừa rồi Cô Lang gửi tin nhắn tới, anh ta đã mang mười ba kim Thiên La vào phòng cấp cứu rồi.
- Nhìn thấy bóng lưng Diệp Vô Đạo rời đi, Từ Linh Nhi đau đớn vô cùng.
- Không có gì buồn hơn việc mất hết hy vọng, cô đã mất hết hy vọng với Diệp Vô Đạo.
- Bên kia, sau khi Diệp Vô Đạo nhận được kim bạc, anh bước vào phòng cấp cứu, bắt đầu chữa trị cho Từ Đại Hải đã bị sốc.
- Cô Lang lẩm bẩm: "Bao nhiêu danh gia vọng tộc sẵn sàng bỏ ra toàn bộ tài sản của mình để cầu xin thần soái ra tay, nhưng thần soái đều không để ý đến."
- "Hôm nay lại phá lệ vì một người bình thường!"
- "Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết!"
- Bên này, Lý Ngọc Hoàn dựa vào tường, cô đơn tuyệt vọng.
- "Xong rồi, lần này xong thật rồi, Diệp Vô Đạo hại chết nhà mình rồi."
- "Linh Nhi, Phương Trung Tín điểm nào cũng tốt hơn Diệp Vô Đạo cả trăm nghìn lần, tại sao con lại nhất quyết chọn Diệp Vô Đạo chứ."
- Bác cả và bác hai cũng đồng loạt trách cứ Từ Linh Nhi, mắng chửi Diệp Vô Đạo.
- Họ cũng rất tức giận về điều này.
- Tất nhiên, không phải tức giận về chuyện Diệp Vô Đạo có thể sẽ hại chết Từ Đại Hải, mà là vì Từ Linh Nhi không chọn nhà họ Phương.
- Nếu cô không gả vào nhà họ Phương, làm sao họ có thể dựa hơi nhà họ Phương được.
- Bác cả chợt nảy ra một ý tưởng, nói: "Này, đừng khóc nữa, bác đã nghĩ ra một cách hay."
- "Linh Nhi, bây giờ cháu gọi điện thoại cho Phương Trung Tín, xin lỗi cậu ta, cầu xin cậu ta tha thứ rồi nhờ cậu ta ra tay."
- "Nhà họ Phương có quan hệ rất rộng, nhờ vào quan hệ mà ngay cả thiệp mời của thần soái cũng có thể lấy được, nhất định cũng quen lãnh đạo bệnh viện!"
- Bác hai cũng vội vàng nói: "Phương Trung Tín từng nói có thể nhờ người giúp ba cháu trở thành chủ nhiệm khoa, chắc chắn cậu ta quen lãnh đạo bệnh viện."
- Mắt Lý Ngọc Hoàn đột nhiên sáng lên: "Con gái, gọi điện Phương Trung Tín đi."
- Từ Linh Nhi muốn từ chối theo bản năng.
- Cô không dám tưởng tượng được cuộc sống của mình sau khi kết hôn với Phương Trung Tín.
- Nhưng nhìn ánh mắt cô đơn và tuyệt vọng của mẹ mình, lại nghĩ đến hoàn cảnh của ba lúc này ...
- Cô cắn răng gọi điện thoại.
- Cô quyết định hy sinh bản thân để cứu ba mình.
- Cuộc gọi được kết nối.
- "Alo, Phương Trung Tín, tôi muốn nhờ anh giúp một việc." Giọng nói của Từ Linh Nhi có chút nghẹn ngào.
- Đầu dây bên kia, Phương Trung Tín ngạc nhiên.
- Từ Linh Nhi rất thờ ơ với mình, hay phớt lờ mình, hôm nay cô ta còn tìm được một người đàn ông khác rồi.
- Tại sao đột nhiên cô ta lại cầu xin mình.
- Phương Trung Tín: "Giúp việc gì?"
- Từ Linh Nhi: "Anh có quen lãnh đạo của bệnh viện Nhân Ái không? Bệnh tim của ba tôi tái phát, cần một bác sĩ khoa tim mạch cấp cứu..."
- Phương Trung Tín mừng rỡ.
- Đối với hắn ta, đây là cơ hội tuyệt vời để chiếm lấy Từ Linh Nhi.
- Nghĩ đến thân hình yêu kiều của Từ Linh Nhi, Phương Trung Tín vô cùng thèm khát.
- Hắn ta vội nói: "Tôi biết ông giám đốc của bệnh viện Nhân Ái, trùng hợp là, ông ta lại là một chuyên gia khoa tim mạch."
- Từ Linh Nhi vui mừng nói: "Thật sao? Cầu xin anh hãy cứu ba tôi."
- Phương Trung Tín: "Cứu ông ấy cũng được, nhưng mà... cô phải đồng ý một yêu cầu nho nhỏ của tôi."