Chương 2 Linh Nhi, em có đồng ý lấy anh không?
- Năm năm, mình đã yêu nhầm Trần Nhã Chi năm năm liền!
- Thậm chí, trong năm năm qua, anh không ít lần thấy ân nhân cứu mạng của mình bị Trần Nhã Chi chèn ép bắt nạt.
- Số phận thật éo le!
- Khi anh hoàn hồn, Từ Linh Nhi đang thẫn thờ bước ra ngoài.
- Bị Trần Nhã Chi sỉ nhục trước mặt mọi người, tâm trạng của cô không tốt hơn Diệp Vô Đạo là bao.
- Diệp Vô Đạo đột nhiên ngăn lại cô: "Linh Nhi, chờ một chút."
- Trần Nhã Chi bộc phát ngay tại chỗ: "Tên khốn nhà anh, để cô ta đi."
- "Anh còn dám ngăn cản thì cũng cút cho tôi!"
- Diệp Vô Đạo cười lạnh: "Bảo tôi cút á? Cô sẽ hối hận đấy."
- Trần Nhã Chi: "Hối hận? Người hối hận là anh mới đúng."
- "Đợi khi tôi tham gia lễ chúc mừng của thần soái, sẽ có rất nhiều người giàu có theo đuổi tôi, đến lúc đó anh còn chẳng có tư cách quỳ xuống liếm giày cho tôi!"
- Vốn tưởng rằng chỉ cần lôi chuyện tham gia lễ chúc mừng ra thì Diệp Vô Đạo sẽ quỳ xuống dưới chân mình.
- Không ngờ Diệp Vô Đạo đột nhiên quỳ một chân trước Từ Linh Nhi: "Linh Nhi, em có đồng ý lấy anh không?"
- Cái gì?
- Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, không thể tin nổi!
- Trong ngày cưới, Diệp Vô Đạo bỏ rơi cô dâu của mình, đi cầu hôn phù dâu!
- Mà còn trong tình huống cô dâu nhận được thiệp mời của thần soái!
- Vô lý, quá vô lý.
- Từ Linh Nhi tưởng cô nghe nhầm.
- Diệp Vô Đạo lại chân thành nói: "Linh Nhi, lấy anh đi."
- "Anh dùng danh dự của một người đàn ông để đảm bảo với em, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này."
- "Vinh hoa cả đời, phú quý cả đời."
- Trần Nhã Chi tức điên lên: "Diệp Vô Đạo, anh là đồ khốn nạn."
- "Bây giờ anh dập đầu xin lỗi tôi, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh."
- "Anh đừng quên, anh đã ngồi tù năm năm, tôi hiện tại còn đồng ý cho anh một cơ hội là nhờ phúc tổ tiên nhà anh!"
- “Cút!” Diệp Vô Đạo tức giận mắng.
- Năm năm bị giam cầm là nỗi đau không thể chạm vào của anh. Nhưng Trần Nhã Chi lại nhắc đến trong lúc này, rõ ràng là đang rắc muối lên vết thương!
- Không hề để ý đến thể diện của anh!
- "Đệch." Trần Nhã Chi nghiến răng nghiến lợi: "Hai chúng ta kết thúc rồi! Đợi tôi tham gia lễ chúc mừng thì anh cứ chờ chết đi!"
- Trong lòng cô ta, Diệp Vô Đạo chỉ là một con chó vẫy đuôi, chỉ xứng đáng quỳ xuống liếm chân cho mình!
- Anh ta dựa vào cái gì mà mắng mình.
- Từ Linh Nhi cúi mặt suy nghĩ.
- Cô nghĩ về hôn ước của mình, nghĩ về người chồng chưa cưới trăng hoa của mình...
- Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, nhận lấy bó hoa tươi, ngữ điệu kiên định.
- "Em đồng ý!"
- Diệp Vô Đạo thở phào nhẹ nhõm.
- Còn cả nhà Trần Nhã Chi thì bùng nổ.
- "Con đĩ thối tha, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, dám công khai dan díu, tôi đánh chết cô... "
- Bộp!
- Tiếng bạt tai vang lên.
- Tuy nhiên, là Diệp Vô Đạo đánh Trần Nhã Chi.
- Tim Từ Linh Nhi đập loạn xạ.
- Cô đã thấy Diệp Vô Đạo đối xử với Trần Nhã Chi tốt như thế nào trong quá khứ.
- Nhưng bây giờ, vì mình anh ấy đánh Trần Nhã Chi...
- Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ khác.
- Còn Trần Nhã Chi hoàn toàn suy sụp.
- Con chó vẫy đuôi này đánh mình vì người phụ nữ khác, dựa vào cái gì chứ!
- Diệp Vô Đạo hừ lạnh một tiếng, "Từ nay về sau, Từ Linh Nhi là vợ của tôi."
- "Kẻ nào bắt nạt cô ấy, tôi sẽ giết cả nhà hắn. Nếu còn chưa hả giận thì tôi sẽ đào mộ tổ nhà hắn!"
- Sau năm năm nhẫn nhịn, cuối cùng chiến thần cũng bùng nổ.
- Sát khí đùng đùng khiến cả nhà Trần Nhã Chi không dám ho he gì.
- Trần Nhã Chi đột nhiên có cảm giác.
- Người đàn ông này hoàn toàn không phải là người đàn ông cô ta quen năm năm nay!
- “Linh Nhi, đi thôi.” Diệp Vô Đạo nhẹ nhàng nắm tay Từ Linh Nhi.
- Trần Nhã Chi nghiến răng: "Từ Linh Nhi, cô bước ra khỏi cánh cửa này thử xem!"
- "Đừng quên, cô chỉ là một con ký sinh trùng sống dựa vào gia đình tôi mà thôi."
- "Cô tin bây giờ tôi có thể làm cô khuynh gia bại sản không."
- Từ Linh Nhi dừng lại, tiến thoái lưỡng nan.
- Cô biết rằng Trần Nhã Chi có năng lực này.
- Nhất là bây giờ, khi cô ta đã nhận được thiệp mời.
- Diệp Vô Đạo nhẹ nhàng nói: "Linh Nhi, đi thôi."
- "Trời có sập xuống thì anh cũng sẽ chống đỡ cho em."
- Tim Từ Linh Nhi lại một lần nữa loạn nhịp.
- Hai người bước đi.
- Trần Nhã Chi gào thét: "Một con con đĩ và một tên chó vẫy đuôi ở cùng nhau, trăm năm hạnh phúc."
- "Tôi sẽ khiến các người phải cầu xin tôi giống như một con chó."
- Bên ngoài, các khách mời háo hức mong chờ cặp đôi mới cưới ra mắt.
- Cửa mở ra.
- Không phải chú rể và cô dâu bước ra, mà là chú rể và phù dâu.
- Mọi người chết lặng, sững sờ tại chỗ.
- Tình tiết này chỉ xuất hiện trên TV trước đây mà thôi.
- Không ngờ lại diễn ra trong đời thực.
- Mọi người nhất thời không thể chấp nhận được.
- Trùng hợp hơn là, ở đó cũng có một số phóng viên nhà báo nữa.
- Vậy là chỉ trong vài giờ, tin tức nóng hổi này đã bùng nổ tại thành phố Lâm Hải.
- Đám cưới này trở nên nổi tiếng.
- Trong đám cưới, chú rể bỏ rơi cô dâu, chuyển sang cưới phù dâu.
- Thậm chí còn là khi cô dâu đã nhận được thiệp mời.
- Chú rể đã làm điều ngu xuẩn nhất trên đời!
- Diệp Vô Đạo lái xe đưa Từ Linh Nhi rời đi.
- Đi được nửa đường, Từ Linh Nhi đột nhiên nói: "Dừng xe, cho em xuống xe."
- Diệp Vô Đạo cau mày: "Làm sao vậy?"
- Từ Linh Nhi: "Anh cầu hôn em, chỉ để diễn kịch nhằm cứu vớt thể diện của anh thôi đúng không."
- "Bây giờ vở kịch đã kết thúc, em phải về nhà rồi."
- Diệp Vô Đạo chân thành nói, "Linh Nhi, anh thật lòng cầu hôn em."
- "Em cho rằng anh là loại người sẽ vì một chút thể diện đáng thương đó mà lấy chuyện tình cảm ra làm trò đùa à?"
- Từ Linh Nhi im lặng.
- Cô hiểu rất rõ về Diệp Vô Đạo, biết rằng anh không hề diễn kịch.
- “Anh không hối hận sao?” Từ Linh Nhi cúi đầu: “Trần Nhã Chi đã nhận được thiệp mời của thần soái, nhà cậu ấy sắp bay cao hơn người rồi, đây là cơ hội tốt để anh leo lên.”
- Diệp Vô Đạo giễu cợt: "Thiệp mời không phải chỉ là một câu nói của anh thôi sao?"
- "Nếu như họ coi đây là niềm vinh hạnh thì anh sẽ khiến họ phải làm kẻ hầu trong buổi lễ."
- Từ Linh Nhi thở dài: "Đã là lúc nào rồi mà anh còn bốc phét."
- Diệp Vô Đạo: "Anh nói rất nghiêm túc, em có muốn tham gia lễ chúc mừng không? Anh đưa em đi."
- Từ Linh Nhi không muốn nghe Diệp Vô Đạo 'bốc phét' nữa, vì vậy cô chuyển chủ đề: "Ngoài ra, em đã đính hôn với con trai nhà họ Phương - Phương Trung Tín rồi... "
- Diệp Vô Đạo: "Ở thành phố Lâm Hải, ai mà không biết Phương Trung Tín là một tên nghiện ngập, hơn nữa còn có thói trăng hoa, những cô gái bị hắn ta chà đạp không thể đếm hết bằng một bàn tay được."
- "Anh biết em không muốn kết hôn với hắn ta, là do người nhà ép buộc, không còn cách nào khác nên mới phải đồng ý."
- "Chỉ cần một câu nói của em, anh sẽ cứu em ra khỏi biển lửa ngay."
- Từ Linh Nhi cười khổ: "Nhà họ Phương làm ăn lớn, anh không sợ Phương Trung Tín sẽ trả thù anh sao?"
- Diệp Vô Đạo đột nhiên cười: "Từ khi em nói ra ba chữ 'em đồng ý' thì anh đã sẵn sàng trở thành kẻ thù của cả thế giới rồi."
- Từ Linh Nhi đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng xao động.
- Người đàn ông này lại làm tim cô xao động một lần nữa.
- Vốn dĩ cô chỉ muốn coi Diệp Vô Đạo làm lá chắn, nhưng hiện tại, nguyên tắc của cô có chút lung lay.
- Nhưng mà, nhà họ Phương phát triển trên cả hai giới, cho dù là trên phương diện quyền lực hay là tiền tài thì đều đang đè bẹp một dân thường như Diệp Vô Đạo.
- Anh lấy gì để đấu với nhà họ Phương.
- Chỉ dựa vào sự nhiệt huyết thì có thể chống lại sự tàn khốc của thực lực à?
- Cuối cùng, anh có thể sẽ bị nhà họ Phương hủy hoại.
- “Về nhà trước đi.” Vẻ mặt Từ Linh Nhi u sầu: “Đợi anh qua được cửa ải của ba mẹ em rồi tính tiếp."
- Nhất thời cô cũng không biết phải làm thế nào.
- ...
- Nhà Từ Linh Nhi hôm nay có rất nhiều khách.
- Đầu tháng sau, Từ Linh Nhi sẽ gả vào nhà giàu họ Phương rồi, nhà bác cả và bác hai đến nhà cô chúc mừng, hỗ trợ thêm chút tiền.
- "Cậu ba, Linh Nhi có thể gả vào nhà họ Phương đúng là may mắn ba đời nhà họ Từ chúng ta."
- "Nhà họ Phương là một trong bốn dòng họ lớn nhất Lâm Hải đấy, người ta rơi rớt một chút tài lộc thôi cũng đủ cho nhà họ Từ chúng ta cơm no áo ấm rồi."
- "Chưa biết chừng, nhân cơ hội này nhà họ Từ chúng ta có thể trở thành dòng họ hạng hai cũng nên."
- Ba mẹ của Từ Linh Nhi, Từ Đại Hải và Lý Ngọc Hoàn ngồi ở đầu bàn, mặt mày rạng rỡ.
- Lời khen của mọi người khiến khuôn mặt hai người tràn đầy tự hào.
- Từ Đại Hải nói: "Anh cả, anh hai, hai anh còn chưa biết đấy thôi, nhà họ Phương nhờ người quen lấy được thiệp mời của thần soái."
- "Đến lúc đó, năng lực của nhà họ Phương chắc chắn sẽ được nâng cao. Đừng nói đến chuyện có thể kéo nhà mình lên dòng họ cấp hai, lên dòng họ cấp một cũng không thành vấn đề ý chứ!"
- Cái gì, thiệp mời của thần soái à!
- Tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên, bầu không khí lập tức được đẩy lên đến cao trào!
- Bác cả lại nói: "Cậu ba, nghe nói dạo gần đây cậu đang ứng cử chức chủ nhiệm khoa của bệnh viện, tình hình bây giờ thế nào rồi?"
- Từ Đại Hải nói: "Dựa vào trình độ của em, hoàn toàn không có hy vọng ứng cử chức chủ nhiệm khoa."
- "Nhưng, con rể Phương Trung Tín nói là sẽ giúp em. Nhà họ Phương ra tay, chức vụ này coi như chắc chắn như đinh đóng cột đã nằm trong em rồi."
- Trong lời nói của mình, ông rất hài lòng đối với con rể tương lai Phương Trung Tín.
- Mọi người cũng hùa theo, bắt đầu khen ngợi Phương Trung Tín.
- Lúc này, bác hai đột nhiên bật dậy, cầm điện thoại giật mình kêu lên: "Không hay rồi, Linh Nhi xảy ra chuyện rồi!"
- Tim Từ Đại Hải giật thót: "Làm sao vậy? Mau đưa em xem nào."
- Ông giật lấy chiếc điện thoại.
- Điện thoại hiển thị một tin tức hot.
- "Diệp Vô Đạo bỏ rơi cô dâu trong ngày cưới, quay ra cầu hôn phù dâu Từ Linh Nhi..."
- Đột nhiên, máu Từ Đại Hải dồn về tim, đầu óc quay cuồng, phun ra một ngụm máu rồi ngã ra ghế sofa.
- "Khốn kiếp... tức chết... ông đây rồi!"
- Người nhà họ Từ hoảng sợ: "Mau, mau đi bệnh viện, ông ấy lên cơn đau tim rồi."