Chương 14 Thần soái sao có thể là tội phạm lao động cải tạo
- Hơn nữa, đối tượng mà thần soái sắp tỏ tình là một cô gái bình thường, lại còn sống ở khu chung cư này...
- Trong đầu cô bỗng nảy ra một suy đoán táo bạo.
- Cô run rẩy hỏi: "Diệp Vô Đạo, những thứ này... có liên quan tới anh không?"
- Diệp Vô Đạo cười khẽ: "Em có thích không?"
- Từ Linh Nhi chẳng nghĩ được gì nữa, lắp bắp đáp lời: "Em... em không biết."
- Lý Ngọc Hoàn và Từ Đại Hải không hiểu ra sao: "Hai đứa đang nói gì thế?"
- Giọng Từ Linh Nhi run run: "Thưa ba mẹ, hôm qua Diệp Vô Đạo nói là sẽ cử xe quân đội tới đón chúng ta vào hội trường và cầu hôn con tại buổi lễ..."
- "Gì cơ?" Từ Đại Hải và Lý Ngọc Hoàn cũng kinh hoảng: "Đây là... cậu sắp xếp thật sao?
- Vậy chẳng phải cậu là..."
- Diệp Vô Đạo cười nhẹ: "Đi thôi, đừng để đoàn xe chờ lâu quá."
- Nói rồi anh dẫn họ xuống nhà.
- Ba người sốc tột độ, có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
- Đây là thật ư?
- Không ngờ con rể của họ là thần soái!
- Khi họ xuống nhà mới phát hiện người dân ở khu chung cư đang vây quanh gia đình Trần Nhã Chi, tâng bốc hết lời.
- "Trời ơi, thì ra Nhã Chi là bạn gái của thần soái! Không ngờ tôi và bạn gái của thần soái lại ở cùng một khu chung cư. Vinh hạnh quá chừng!"
- "Đoàn xe quân đội này đến đón các người hả? Được hưởng vinh dự bậc này trong đời, có chết cũng không tiếc nuối!"
- Lúc này, Trần Nhã Chi bị vây ở giữa, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, đang hào hứng phát biểu "cảm nghĩ trúng thưởng".
- "Ban đầu tôi còn hoang mang tại sao thần soái lại mời một người dân bình thường như tôi tới tham dự buổi lễ ra mắt.
- Thì ra là do anh ấy thích tôi, muốn cầu hôn tôi tại buổi lễ."
- Hàng xóm láng giềng lập tức nịnh nọt: "Nhã Chi xinh đẹp thế này, thần soái thích cô cũng là lẽ đương nhiên.
- À phải rồi Nhã Chi, cô và thần soái gặp gỡ thế nào?"
- Trần Nhã Chi đáp: "Chắc hẳn mọi người cũng biết em trai tôi đi lính.
- Mấy hôm trước tôi tới đơn vị thăm thằng bé, sơ ý va vào lòng một chiến sĩ trẻ.
- Bây giờ ngẫm lại, có lẽ chiến sĩ trẻ kia chính là thần soái. Nhất định là anh ấy vừa gặp đã phải lòng tôi."
- Đám hàng xóm càng khen lấy khen để, giọng nói tràn đầy hâm mộ.
- Cả nhà Từ Linh Nhi mờ mịt.
- Chuyện gì thế này? Chẳng phải đoàn xe tới đón Linh Nhi tới buổi lễ ư?
- Sao giờ lại biến thành đón Trần Nhã Chi?
- Vả lại, vừa rồi Trần Nhã Chi nói rất logic và rõ ràng, có bằng có chứng, độ tin cậy cực cao.
- Một cơn gió lạnh thổi qua, người nhà họ Từ chợt tỉnh táo lại.
- Tiếp đó, bọn họ vô cùng thất vọng.
- Thật nực cười, thật ngây thơ! Vừa rồi, suýt chút nữa bọ đã tin Diệp Vô Đạo chính là thần soái.
- Thần soái sao có thể là tội phạm lao động cải tạo chứ!
- Haiz, nhất định là cậu ta đã biết tin "thần soái muốn tỏ tình tại buổi lễ" từ trước, sau đó sĩ diện hão.
- Lý Ngọc Hoàn giận dữ trừng Diệp Vô Đạo: "Cậu đùa giỡn chúng tôi vui lắm hả?
- Đồ xấu mặt! Linh Nhi, mình về thôi con!"
- Diệp Vô Đạo: "..."
- Sao lại thành ra anh đùa giỡn họ vậy?
- Lúc này, Trần Nhã Chi đã trông thấy gia đình Từ Linh Nhi.
- Nụ cười của cô ta trở nên lạnh lùng.
- Cô ta bước nhanh tới bên cạnh Từ Linh Nhi, kéo cô lại và nói: "Linh Nhi, kể ra thì tôi phải cảm ơn cô.
- Nếu cô không nhặt lại chiếc giày rách của tôi, cướp mất Diệp Vô Đạo thì tôi và thần soái sẽ lỡ duyên."
- Thoắt cái mặt Từ Linh Nhi đỏ đến tận mang tai, đầu cúi gằm.
- Mẹ của Trần Nhã Chi là Trần Mai cũng mỉa mai Lý Ngọc Hoàn: "Lý Ngọc Hoàn, chẳng phải bà nhặt được chàng rể quý, còn sắp xếp cho Từ Đại Hải làm chủ nhiệm khoa sao?
- Ha ha, tôi nói cho bà biết, cái chức chủ nhiệm khoa chẳng là cái đinh gì trong mắt tôi.
- Đến khi thần soái cưới con gái tôi, tôi muốn làm viện trưởng, trước tiên sẽ xóa tên Từ Đại Hải ra khỏi hệ thống y tế, sau này cả nhà bà cứ hít không khí mà sống đi!"