Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 12 Ai làm thì người ấy chịu

  • Anh ta hốt hoảng đứng dậy, mời gã bụng điếu thuốc lá: "Anh Đỗ, anh đừng giận. Ba vợ em thiếu hiểu biết nên lỡ xúc phạm anh, anh đừng chấp nhặt với ông ấy!"
  • Gã bụng bia không nhận điếu thuốc mà chỉ cười gằn: "Thôi khỏi, tôi không dám nhận thuốc lá của trưởng phòng Hàn. Bây giờ tôi chính thức thông báo: cậu đã bị sa thải, mau về thu dọn đồ đạc rồi cút đi!"
  • Hàn Phong trưng ra vẻ mặt cuộc sống không còn gì lưu luyến.
  • Anh ta vừa mới nhậm chức, sao có thể cam lòng bị hất cẳng như thế.
  • Cuối cùng, anh ta cắn răng hạ quyết tâm: "Anh Đỗ ơi, anh Đỗ à, thật sự là chuyện này không phải lỗi của em.
  • Em... em vẫn chưa cưới con gái của ông ấy, hiện tại chúng em không có quan hệ gì cả.
  • Anh muốn đánh muốn phạt thì cứ tìm ông ấy, em tuyệt đối không nhúng tay. Cầu xin anh tha cho em một lần!"
  • Vẻ mặt của bác cả và đám họ hàng như ăn phải phân.
  • Trước mặt gã bụng bia, Hàn Phong mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo chẳng là cái đinh gì.
  • Thậm chí, anh ta không tiếc đẩy ba vợ tương lai ra làm bia đỡ đạn để bo bo giữ mình...
  • Vả mặt bôm bốp!
  • Bác cả tức giận chỉ vào Hàn Phong: "Cậu... Cậu ăn cháo đá bát!"
  • Từ Lệ Lệ cũng giận dữ cấu xé anh ta: "Con sói vô ơn kia, ăn no rồi dám cắn chủ!
  • Cùng lắm thì chúng ta không làm trưởng phòng chó má gì đó nữa, đến nỗi anh đối xử với gia đình tôi như vậy sao?"
  • Hàn Phong đẩy Từ Lệ Lệ ra.
  • Anh ta đẩy rất mạnh, Từ Lệ Lệ ngã dập mông.
  • "Tôi là trưởng phòng, sao có thể giao du với các người. Mau biến đi, nhường phòng VIP cho anh Đỗ."
  • Vừa nãy hai bên vẫn còn thân như người một nhà, vậy mà đảo mắt đã trở mặt thành thù vì lợi ích. Chuyện này khiến người ta thổn thức không thôi.
  • Từ Lệ Lệ bật khóc vì tức giận.
  • Bác cả bất chấp, dứt khoát lật con át chủ bài.
  • "Tôi nói cho cậu biết, cháu rể của tôi là Phương Trung Tín nhà họ Phương. Cậu không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt Phương Trung Tín."
  • Gã bụng bia bỗng cười thích thú: "Nếu tôi đoán không nhầm thì các người là người nhà họ Từ đúng không?"
  • Bác cả lập tức gật đầu, cứ ngỡ chiêu này có hiệu quả: "Đúng vậy! Đây là Từ Linh Nhi, vợ chưa cưới của Phương Trung Tín."
  • Gã bụng bia lạnh lùng nói: "Ha ha, quả thật Phương Trung Tín cũng có tí thể diện đấy. Nhưng nếu như cậu ta sẵn lòng đắc tội tôi vì các người thì tôi sẽ livestream ăn shit!"
  • Mặt mọi người bỗng xám như tro tàn.
  • Ngay cả Phương Trung Tín cũng không áp đảo được gã bụng bia!
  • Gã quan sát Từ Linh Nhi bằng ánh mắt nghiền ngẫm: "Kể ra thì hiện giờ Từ Linh Nhi cũng là người nổi tiếng đấy.
  • Dám cắm sừng Phương Trung Tín trước mặt mọi người, thật sự là làm chấn động cả thành phố Lâm Hải.
  • Để tôi đoán xem vị nào là chiếc giày rách mà Từ Linh Nhi nhặt về..."
  • Từ Linh Nhi cảm thấy nhục nhã, chỉ ước gì tìm được cái hố để chui vào.
  • Trong khi đó, Diệp Vô Đạo thong thả đứng dậy, ánh mắt đằng đằng sát khí.
  • Lý Ngọc Hoàn sợ hết hồn, vội kéo vạt áo của anh: "Ngồi xuống, ngồi xuống mau!
  • Cậu ta mắng vài câu thôi mà, để cậu ta bớt giận rồi tính tiếp."
  • Diệp Vô Đạo hờ hững bảo: "Mẹ à, mẹ không cần xen vào.
  • Dạo này luôn có kẻ có mắt không tròng động đến Linh Nhi. Hôm nay con sẽ giết gà dọa khỉ!"
  • Anh nói xong, rít mạnh thuốc lá. Đầu lọc bốc cháy.
  • Một giây sau, anh thình lình nhét cả đầu lọc đang cháy vào miệng gã bụng bia, sau đó siết chặt cổ họng gã, đè gã lên tường.
  • Một tên béo nặng hơn một trăm năm mươi cân bị anh xách bổng lên, hai chân cách mặt đất.
  • Ư ư, ư ư!
  • Tên béo rên rỉ đầy đau đớn, giãy giụa dữ dội.
  • Nhưng hai tay Diệp Vô Đạo kẹp chặt gã như gọng kìm, gã không giãy ra được.
  • Đoàng!
  • Đầu óc người nhà họ Từ nổ tung!
  • Người mà Phương Trung Tín không dám động vào bị Diệp Vô Đạo đánh!
  • Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
  • Song bọn họ rất vui mừng.
  • Vui mừng vì Diệp Vô Đạo ra tay, như vậy thì gã bụng bia sẽ chuyển cơn giận sang anh.
  • Đến lúc đó, người nhà họ Từ sẽ phủi sạch quan hệ với Diệp Vô Đạo, chưa biết chừng bọn họ sẽ bình an vô sự.
  • Từ Linh Nhi sợ bay màu, vội đi tới kéo Diệp Vô Đạo: "Anh thả ra, mau thả người ra!"
  • Diệp Vô Đạo ném mạnh gã bụng bia xuống đất, sàn nhà rung lên.
  • Gã ho sặc sụa, muốn nhổ đầu lọc ra, nhưng chỉ nôn ra vài ngụm máu.
  • "Chết tiệt, mày nhất định phải chết!" Mắt gã bụng bia đỏ kinh người: "Người đâu, mau đến đây!"
  • Từ Linh Nhi túm lấy tay Diệp Vô Đạo rồi đi đến cửa sổ.
  • "Nhanh lên, anh nhảy ra ngoài cửa sổ trốn đi, rời khỏi thành phố Lâm Hải để tránh nạn!"
  • Thế nhưng bác cả và đông đảo họ hàng chợt chặn cửa sổ lại.
  • "Hừ, cậu đừng hòng rời khỏi đây. Tự tạo nghiệt thì phải tự gánh chịu."
  • Từ Linh Nhi tái mét mặt mày.
  • Diệp Vô Đạo an ủi: "Yên tâm đi Linh Nhi, ai làm thì người ấy chịu. Bọn họ không dám làm gì anh đâu!"
  • "Anh... anh..." Từ Linh Nhi giận quá, nghẹn lời không nói thành câu.
  • Lưu Đại Thiên nghe thấy tiếng gào thét của gã bụng bia, vội vàng dẫn người xông vào.
  • Cảnh tượng trước mắt khiến mắt Lưu Đại Thiên vằn lên: "Ai làm?"
  • Bác cả vội đẩy Diệp Vô Đạo ra: "Là cậu ta, là cậu ta đánh người!
  • Chúng tôi không quen cậu ta!"
  • Từ Đại Hải chợt nghĩ tới điều gì đó, cuống quít kéo Lý Ngọc Hoàn đứng dậy, tránh xa Diệp Vô Đạo.
  • Hiện giờ Diệp Vô Đạo là củ khoai nóng bỏng tay, ai dám tới gần chứ!
  • Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lưu Đại Thiên khi trông thấy Diệp Vô Đạo là: muốn chết.
  • Ông ta thà đối mặt với Diêm Vương cũng không muốn đối mặt với Diệp Vô Đạo.
  • Diệp Vô Đạo vừa nhìn Lưu Đại Thiên run lẩy bẩy vừa cười gằn: "Lưu Đại Thiên, cấp dưới của ông oai thật đấy!
  • Không cần biết đúng sai thế nào đã giành phòng VIP của người khác, lại còn tùy ý sỉ nhục người ta. Oách ghê!"
  • Lưu Đại Thiên suy sụp, quỳ sụp xuống.
  • "Cậu Diệp, tôi có lỗi vì không biết quản lý cấp dưới. Tôi đáng chết!
  • Cậu yên tâm, tôi... tôi nhất định sẽ trừng phạt Đỗ Dược Bình thật nghiêm khắc!
  • Đỗ Dược Bình, mẹ kiếp, cậu bị sa thải. Hãy chờ tiếp nhận điều tra!"
  • Mặt gã bụng bia chợt xám như tro tàn, cõi lòng ngập tràn tuyệt vọng.
  • Đậu xanh rau má, rốt cuộc ông đây đã chọc giận ai? Đến cả Lưu Đại Thiên cũng quỳ trước đối phương.
  • Diệp Vô Đạo lạnh lùng cất lời: "Cút đi, sau này còn để tôi thấy ông và cấp dưới cậy chức cậy quyền thì tôi sẽ lấy đầu ông."
  • Lưu Đại Thiên vội dập đầu cảm ơn, sau đó dẫn cấp dưới rời đi.
  • Quần áo ông ta đã đẫm mồ hôi từ lâu.
  • Bởi vì ông ta biết Diệp Vô Đạo nói sẽ lấy đầu của ông không phải nói chơi.
  • Cả phòng VIP lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
  • Đám người nhà họ Từ trố mắt líu lưỡi, miệng há hốc có thể nhét một quả trứng gà.
  • Cảnh tượng này mới mỉa mai làm sao!
  • Hàn Phong được bọn họ khen ngợi, nịnh nọt và cả Phương Trung Tín - người mà bọn họ không với tới đều chẳng khác gì cháu trai của gã bụng bia.
  • Còn Diệp Vô Đạo bị bọn họ khinh thường và cười nhạo lại làm ông nội của ông chủ của gã bụng bia.
  • Rốt cuộc chàng rể nhà Từ Linh Nhi là thần thánh phương nào?
  • Diệp Vô Đạo nhìn Từ Linh Nhi với dáng vẻ vừa thâm tình vừa chân thành: "Linh Nhi, em ăn no chưa?"
  • Bấy giờ Từ Linh Nhi mới hết kinh ngạc, lấy lại tinh thần: "Ừm, em no rồi."
  • Diệp Vô Đạo: "Vậy mình đi thôi, ra ngoài đi dạo!"
  • Từ Linh Nhi gật đầu ngay: "Vâng."
  • Diệp Vô Đạo đi tới cửa, bất chợt nói với gã bụng bia đã hóa đá từ lâu: "Lúc nãy đám người này nói là không quen biết tôi, anh cũng nghe thấy rồi đó!"
  • Ý là tôi cũng không quen bọn họ, anh không cần kiêng dè tôi, cứ xử lý bọn họ thoải mái.
  • Gã bụng bia mừng rỡ: "Tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Xin cậu Diệp yên tâm!"
  • Đám người nhà họ Từ rùng mình.
  • Sau khi ra khỏi phòng VIP, Từ Linh Nhi lo lắng hỏi: "Diệp Vô Đạo, anh định mặc kệ đám bác cả thật sao?"
  • Diệp Vô Đạo cười khẽ: "Anh nghe em."
  • Từ Linh Nhi hít sâu: "Dù sao cũng là người một nhà... Cho nên, bỏ qua đi!"
  • Diệp Vô Đạo: "Được. Để cho đám bác cả cầu xin ba mẹ mình đi! Lúc nãy ba mẹ bị bẽ mặt vì anh, anh sẽ giúp họ lấy lại thể diện."
  • Từ Linh Nhi đỏ mặt: "Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."
  • Đúng như dự đoán, Diệp Vô Đạo vừa rời khỏi đó, gã bụng bia bắt đầu dọa dẫm đám bác cả.