Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 10 Anh không giải thích cho em sao?

  • Diệp Vô Đạo nhíu mày: "Sao vậy? Bọn họ làm gì?"
  • Từ Linh Nhi: "Họ là lãnh đạo bộ công thương. Hôm nay kiểm tra thí điểm mỗi tuần một lần theo thông lệ, không ngờ lại chọn trúng nhà máy vật liệu thép. Ở đây vừa mới xảy ra ẩu đả, khắp nơi bừa bộn, không biết có qua thẩm tra hay không."
  • Diệp Vô Đạo an ủi: "Em yên tâm, có anh ở đây sẽ không có chuyện gì đâu."
  • Nếu anh muốn thì thủ phủ của thành phố Lâm Hải sẽ nằm gọn trong tay anh, cần gì để ý tới mấy tên tép riu ở bộ công thương.
  • Từ Linh Nhi bĩu môi, không bày tỏ ý kiến. Cô vội vàng đi đón tiếp và đích thân tiếp đãi đối phương.
  • Diệp Vô Đạo rảnh rỗi không có gì làm, dứt khoát đi vào toilet hút thuốc.
  • Anh mới hút được nửa điếu thì đột nhiên có một người đàn ông mặc vest xông vào.
  • Diệp Vô Đạo nhận ra ông ta, hình như là người dẫn đầu nhóm người bên bộ công thương.
  • Đối phương đứng ở máng tiểu rặn một lúc lâu nhưng không tiểu được giọt nào.
  • Ông ta bứt rứt đến độ mặt đỏ tía tai, đầu túa mồ hôi, rên rỉ vì khó chịu.
  • Diệp Vô Đạo cũng cảm thấy khó chịu thay ông ta.
  • "Ông ta bị sỏi thận mức độ nặng." Diệp Vô Đạo nghĩ thầm: "Nếu ông ta không tiểu được thì có khả năng sẽ chết vì vỡ bàng quang."
  • Anh không muốn có người xảy ra chuyện ở nhà máy vật liệu thép.
  • Vì vậy, anh chọn mấy cây kim bạc dài trong mười ba kim Thiên La rồi đi về phía người đàn ông mặc vest.
  • "Đứng im!" Diệp Vô Đạo nói: "Tôi giúp ông làm tan sỏi."
  • Người đàn ông mặc vest sợ bay màu: "Này này này, cậu làm gì thế? Dừng tay..."
  • Ngay cả bác sĩ giỏi nổi tiếng cũng bó tay với sỏi thận, đối phương dùng mấy cây kim bạc là có thể giải quyết chắc? Đùa à!
  • Nhưng ông ta chưa nói hết câu, Diệp Vô Đạo đã ra tay.
  • Kim bạc xuyên qua lưng, đâm thẳng vào trong bàng quang.
  • Người đàn ông mặc vest chửi ầm lên: "Mẹ nó, tôi..."
  • Nhưng ông ta đang mắng dở thì ngưng bặt.
  • Thay vào đó là tiếng tiếng nước chảy ồ ồ, cùng với tiếng "ưm" thoải mái.
  • Người đàn ông mặc vest nhìn thấy rõ vô số mảnh sỏi vỡ tiết ra ngoài theo nước tiểu.
  • Ông ta bỗng kích động, nước mắt tuôn trào.
  • Sỏi thận quấy nhiễu ông ta năm năm, từng khiến ông ta đau đến nỗi muốn chết quách đi vô số lần đã được giải quyết!
  • Kỳ tích, đúng là kỳ tích!
  • Mình gặp được thần tiên sống!
  • Người đàn ông mặc vest kích động muốn cầm tay Diệp Vô Đạo nhưng bị anh khiển trách: "Đi rửa tay."
  • Lúc nãy ông ta thoải mái quá, tay dính đầy nước tiểu.
  • Người đàn ông mặc vest cười lúng túng, vội lấy danh thiếp ra: "Chào thần y, đây là danh thiếp của tôi, xin vui lòng nhận cho!
  • Tôi là bộ trưởng bộ công thương Lưu Đại Thiên. Nếu cậu có chuyện gì thì cứ nói."
  • Diệp Vô Đạo không nhận mà chỉ liếc nhìn ký hiệu đầu sói trên cổ tay ông ta.
  • "Trước kia ông là lính của Hắc Tử à?"
  • Đôi con ngươi của Lưu Đại Thiên bỗng co lại, hai tay run rẩy.
  • Cậu thanh niên đang đứng trước mặt mình dám gọi vị kia là "Hắc Tử", rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào?
  • Lưu Đại Thiên lắp ba lắp bắp: "Phải, tôi... tôi từng là cấp dưới của Sói Đen. Xin hỏi cậu là..."
  • Diệp Vô Đạo xoay người rời đi, không nhận danh thiếp: "Vô đạo thắng vạn đao, Diệp Vô Đạo."
  • Gì cơ?
  • Bịch!
  • Lưu Đại Thiên vô thức quỳ xuống.
  • Diệp Vô Đạo là truyền kỳ trong quân đội, là chiến thần vô địch từng dẫn nghìn quân càn quét chín quốc gia...
  • Mình gặp được sư tổ rồi!
  • Đi tiểu gặp vị thần bảo vệ một cõi, chuyện này khiến người ta trố mắt ngạc nhiên!
  • Diệp Vô Đạo trở lại bên cạnh Từ Linh Nhi. Cô đang mặt ủ mày chau, cõi lòng tuyệt vọng.
  • "Haiz, tiêu đời rồi! Vừa rồi họ kiểm tra ra rất nhiều vấn đề, chắc chắn là nhà máy vật liệu thép phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
  • Nếu chậm trễ đơn đặt hàng của nhà họ Thẩm thì chúng ta không gánh nổi hậu quả!"
  • Diệp Vô Đạo vỗ nhẹ vào vai cô: "Em yên tâm, sẽ không đâu."
  • Từ Linh Nhi thở dài: "Anh không cần dỗ dành em.
  • Em đã giao thiệp với họ năm, sáu năm nên hiểu rõ tác phong làm việc của họ."
  • Lúc này, Lưu Đại Thiên đi từ trong toilet ra.
  • Ông ta vẫy tay gọi cấp dưới, đám cấp dưới lập tức tập hợp bên cạnh ông ta.
  • Ông ta nói với mọi người vài câu ngắn gọn, sau đó dẫn người lên xe rời đi.
  • Từ Linh Nhi mắt chữ O mồm chữ A: "Sao đã đi rồi? Điều này không bình thường!"
  • Tiếp theo, cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn tò mò quan sát Diệp Vô Đạo từ trên xuống dưới: "Anh không giải thích cho em à?"
  • Diệp Vô Đạo: "Giải thích chuyện gì?"
  • Từ Linh Nhi: "Chẳng hạn như làm sao anh biết có người thu mua nhà máy vật liệu thép trên toàn thành phố, nếu chúng ta không cung ứng hàng hóa cho Trần Nhã Chi thì cô ta sẽ cầu xin chúng ta cung ứng hàng hóa?
  • Ngoài ra, nhà họ Thẩm làm ăn lớn, sao lại vừa ý nhà máy nhỏ của chúng ta, đặt một đơn hàng lớn?
  • Còn nữa, anh nói người của bộ công thương sẽ không làm khó chúng ta, quả nhiên họ ngoan ngoãn rời đi."
  • Diệp Vô Đạo nói bừa: "Đơn giản!
  • Anh đã thu mua nhà máy vật liệu thép trên toàn thành phố, không cho bọn họ cung ứng hàng hóa cho Trần Nhã Chi.
  • Về phần nhà họ Thẩm, đó chỉ là quân cờ nho nhỏ được anh sắp xếp ở thành phố Lâm Hải mà thôi. Tất cả tài sản của nhà họ Thẩm là của anh.
  • Còn bộ công thương thì chả là cái đinh gì trong mắt anh."
  • Từ Linh Nhi thấy trái tim mệt mỏi quá: "Anh có thể sửa cái thói chém gió không hả?"
  • Diệp Vô Đạo: "..."
  • Sự tin tưởng giữa người với người đâu mất rồi?
  • ...
  • Cùng lúc đó.
  • Trần Nhã Chi ôm một bụng tức tới văn phòng của cậu cả nhà họ Phương Phương Trung Tín.
  • Sau khi cô ta nói rõ ngọn nguồn sự việc, Phương Trung Tín nổi trận lôi đình.
  • "Đồ vô tích sự! Trần Nhã Chi, cô là đồ vô tích sự, có chút việc nhỏ này mà cũng không làm được."
  • Thật ra chuyện hôm nay là do Phương Trung Tín lên kế hoạch.
  • Hắn ta bảo Trần Nhã Chi đến nhà máy vật liệu thép của Từ Linh Nhi "ép vua thoái vị", dọa dẫm cô phá sản, đóng cửa.
  • Như vậy thì Từ Linh Nhi sẽ nhờ mình giúp đỡ, mình sẽ dùng hôn ước uy hiếp cô.
  • Nhưng không ngờ Trần Nhã Chi lại phá hỏng nước bài tốt.
  • Trần Nhã Chi vô cùng ấm ức, kế hoạch thất bại đâu phải do cô ta, chỉ tại có người âm thầm thu mua nhà máy vật liệu thép trên toàn thành phố, còn nhất quyết không chịu cung ứng hàng hóa cho nhà họ Phương...
  • Cô ta giận nhưng không dám cãi: "Cậu Phương, tôi thấy hay là cậu đích thân ra mặt, chia rẽ hai người họ thì ổn hơn."
  • "Diệp Vô Đạo chỉ xứng làm con chó vẫy đuôi cho tôi mà thôi. Anh ta làm gì có tư cách giành phụ nữ với tôi!"
  • Phương Trung Tín lạnh lùng hừ mũi: "Hừ, không đến lượt tôi phải ra tay với tên vô dụng Diệp Vô Đạo kia!
  • Thư ký Vương, cô đã làm xong việc tôi giao chưa?"
  • Nữ thư ký vừa xinh đẹp vừa quyến rũ ở bên cạnh nũng nịu đáp: "Cậu Phương cứ yên tâm.
  • Tôi đã làm theo lời dặn của cậu, điều động con rể của bác cả của Từ Linh Nhi làm trưởng phòng trong bộ công thương."
  • Phương Trung Tín mỉm cười hài lòng.
  • Theo những gì hắn ta biết thì Từ Linh Nhi rất sợ bác cả của mình, nghe lời răm rắp.
  • Nếu bác cả ra mặt, ép Từ Linh Nhi lấy mình thì khả năng cao là cô sẽ nghe theo.
  • Vì vậy, hắn ta và bác cả của Từ Linh Nhi đã tiến hành một vụ giao dịch.
  • Hắn ta sắp xếp cho con rể của bác cả lên làm trưởng phòng ở bộ công thương, tối nay bác cả sẽ bắt ép Từ Linh Nhi đính hôn với hắn ta để báo đáp.
  • Nếu Từ Linh Nhi không đồng ý thì bác cả sẽ bảo con rể niêm phong nhà máy vật liệu thép của cô.
  • Có thể nói là kế hoạch tối nay không hề có sơ hở.
  • ...
  • Lúc chập tối, Từ Linh Nhi bỗng nhận được cuộc gọi từ bác cả.
  • Con rể của bác cả lên chức trưởng phòng ở bộ công thương, mời cô và Diệp Vô Đạo đến tham dự tiệc chúc mừng.
  • Từ Linh Nhi nghe vậy, hai mắt chợt sáng ngời, cô lập tức đồng ý.
  • Sau khi cúp máy, cô tỏ ra thần bí nói với Diệp Vô Đạo: "Cuối cùng thì em đã biết tại sao hôm nay bên công thương không truy cứu trách nhiệm của nhà máy vật liệu thép."
  • Diệp Vô Đạo: "Vì sao?"
  • Từ Linh Nhi: "Con rể của bác cả lên chức trưởng phòng ở bộ công thương. Nhất định là người của bộ công thương nể mặt anh ấy nên không truy cứu đến cùng."
  • Diệp Vô Đạo câm nín.
  • Hôm nay bộ trưởng bộ công thương Lưu Đại Thiên đích thân đi kiểm tra, ông ta nể mặt một trưởng khoa tép riu mới lạ.
  • Chủ yếu là Lưu Đại Thiên cảm kích ơn chữa bệnh của anh nên mới bỏ qua cho Từ Linh Nhi.
  • Từ Linh Nhi nói: "Đi thôi, chúng ta tới tiệc chúc mừng nào! Em muốn cảm ơn gia đình bác cả đàng hoàng."
  • Diệp Vô Đạo nhíu mày: "Bác cả cũng bảo anh đi hả?"
  • Từ Linh Nhi gật đầu: "Đúng vậy, bác cả chỉ đích danh, muốn mời anh tham dự."
  • Diệp Vô Đạo trầm tư suy nghĩ.
  • Từ trước tới giờ bác cả luôn phản đối cuộc hôn nhân giữa mình và Từ Linh Nhi, tại sao ông ta lại chủ động mời mình?
  • Xem ra bữa tiệc chúc mừng này rất có thể là tiệc Hồng Môn.
  • "Chỉ mong lần này bọn họ không nhằm vào mình." Diệp Vô Đạo thầm cảm thán: "Nếu không, mình không ngại tiễn cả nhà bọn họ về Tây Thiên."
  • Bác cả ngáng chân anh năm lần bảy lượt, anh hơi mất kiên nhẫn rồi đấy!
  • Diệp Vô Đạo lén gửi cho "Cô Lang" một tin nhắn để phòng hờ!