Chương 153
- Nam Ngự nhanh chóng đi đến chỗ Ngũ Vận Uyển đang đứng, khuôn mặt xinh đẹp hơi trắng bệch, anh ôm lấy Ngũ Vận Uyển, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, thấp giọng hỏi: "Ngũ Vận Uyển, em không sao chứ?"
- Lúc này Ngũ Vận Uyển mới đột nhiên phản ứng lại và nhìn Nam Ngự đang đứng trước mặt mình, luống cuống thấp giọng nói: "Nam Ngự, sao anh lại đứng lên rồi? Xe lăn của anh đâu!"
- Phải biết, đây là quá karaoke đấy! Có bao nhiêu người đang nhìn, nếu để người khác nhận ra Nam Ngự và truyền đến tai Nam Tiêu thì bao nhiêu năm vất vả giấu giếm của Nam Ngự chẳng phải sẽ đổ xuống sông xuống biển sao?