Chương 8 Suýt bị bóp cổ chết
- Cố Trạch Xuyên muốn ly hôn với cô thật sao?
- Không thể nào! Cô không thể ly hôn với Cố Trạch Xuyên được!
- Hạ Hòa cầm tờ đơn ly hôn trên bàn xé rách đi, cô trừng mắt và hét lớn vào mặt của Cố Trạch Xuyên: “Tôi sẽ không ly hôn với anh đâu, ha ha ha, anh muốn tôi ly hôn với anh để anh dễ dàng qua lại với đồ lẳng lơ Dương Thanh Liên đó sao? Tôi nói cho anh biết, Cố Trạch Xuyên, ngay cả khi tôi chết rồi, thì vị trí Cố phu nhân này vẫn là của tôi, còn Dương Thanh Liên đó mãi mãi chỉ có thể làm kẻ thứ ba thôi!”
- Lời nói của Hạ Hòa khiến cho Cố Trạch Xuyên rất tức giận, anh với khuôn mặt u ám bước đến bóp cổ Hạ Hòa, Hạ Hòa vì bị bóp mạnh nên không thể thở được, cảm giác bị nghẹt thở này như đang ở trên bờ vực của cái chết vậy.
- Cố Trạch Xuyên dùng sức mạnh như thế, thực sự là muốn bóp cho cô chết đi, vì cô không chịu kí đơn ly hôn.
- “Hạ Hòa, cô chiếm cái vị trí Cố phu nhân đó để làm gì hả? Cô thừa biết tôi không yêu cô, nếu như cô cần tiền thì cứ nói số tiền cô muốn!” Cố Trạch Xuyên nói với ngữ điệu lạnh băng.
- Nghe thấy những lời nói của Cố Trạch Xuyên, Hạ Hòa lòng đau như cắt, thứ cô muốn không phải là tiền, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.
- “Tôi không cần thứ gì cả, tôi chỉ cần vị trí Cố phu nhân này!” Hạ Hòa nói ra câu này một cách khó khăn.
- Ánh mắt của Cố Trạch Xuyên trừng lên nguy hiểm: “Cho dù cô chiếm được vị trí Cố phu nhân này, chiếm được tôi rồi, thì cô cũng không chiếm được trái tim của tôi đâu.”
- Trái tim? Hạ Hòa trong vô thức nhìn vào ngực của Cố Trạch Xuyên, không chiếm được trái tim của anh sao? Nhưng trái tim đó...
- “Tôi chiếm được anh là đủ rồi, cần trái tim anh để làm gì.” Cô cố ý nói câu này để chọc tức anh.
- Cố Trạch Xuyên quả thực bị lời nói của Hạ Hòa làm cho kích động. Anh buông tay trên cổ của Hạ Hòa ra, cô ngã mạnh xuống nền nhà, Hạ Hòa bị ngã xuống, cô ôm lấy ngực mình, ở đó rất đau, không biết đó là nỗi đau do bệnh ung thư gây ra hay là do sự tàn nhẫn của Cố Trạch Xuyên mang lại.
- Cố Trạch Xuyên nói: “Đơn ly hôn tôi có thể in lại hàng nghìn tờ, cô xé tờ đơn này đi thì có tác dụng gì chứ, nhất định sẽ có ngày cô chịu ký thôi.”
- Nói xong thì Cố Trạch Xuyên rời khỏi phòng sách, Hạ Hòa lúc nãy vừa đứng dậy thì nghe thấy âm thanh hoảng hốt của Cố Trạch Xuyên, cô vội vã bước đến cầu thang xem thử có chuyện gì xảy ra, thì nhìn thấy Cố Trạch Xuyên đang ẵm Dương Thanh Liên ngang qua, nhìn thấy Hạ Hòa bước ra, ánh mắt của Cố Trạch Xuyên giống như con dao sắc đâm xuyên qua.
- “Hạ Hòa, nếu như Thanh Liên có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
- Hạ Hòa nhìn sự việc đang xảy ra ở dưới lầu, cô không hề biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao cô lại liên quan đến chuyện này?
- “Cố Trạch Xuyên, anh đang nói cái quái gì thế? Cái đồ hoa sen trắng đó ngất xỉu thì liên quan gì đến tôi?” Hạ Hòa không hiểu đầu cua tai nheo gì.
- Cố Trạch Xuyên không nói gì, sau khi trừng mắt với Hạ Hòa xong, thì ẵm Dương Thanh Liên ra ngoài, Hạ Hòa nghĩ chắc là họ đi bệnh viện.
- Cô cũng không phải là đồ ngốc, việc Dương Thanh Liên ngất xỉu chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu như cô ta muốn đổ oan cho mình thì…
- Nghĩ đến đây thì tim của Hạ Hòa lạnh cả lên, đây chắc chắn là thủ đoạn thường dùng của cô ta rồi, nhưng mà Cố Trạch Xuyên lại đi tin cô ta.
- Ngày hôm nay Hạ Hòa cảm thấy rất mệt mỏi, sau khi tắm xong thì cô đi ngủ ngay, ai ngờ rằng cô vừa nằm lên giường chưa được bao lâu, thì Cố Trạch Xuyên dẫn theo hai người vệ sĩ đột nhiên xông vào phòng cô.
- “Dẫn cô ta đến bệnh viện cho tôi: “Cố Trạch Xuyên nói.
- Cơn buồn ngủ của Hạ Hòa bị hơi thở lạnh băng phát ra khắp cơ thể của Cố Trạch Xuyên làm cho tỉnh dậy, hai tên vệ sĩ đó trực tiếp đến vén chăn lôi Hạ Hòa dậy, Hạ Hòa cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, nếu như cô không mặc đồ ngủ, thì chắc chắn đã bị họ nhìn thấy cả rồi!
- “Cố Trạch Xuyên, anh muốn làm gì tôi hả?”