Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 7 Bước vào cánh cửa này

  • “Cố phu nhân, tôi khuyên cô nên nhanh chóng bỏ đứa bé đi, tình hình bệnh tình của cô bây giờ không mấy lạc quan.” Bác sĩ nghiêm túc nói.
  • Hạ Hòa nhẹ nhàng xoa bụng mình, những điều này cô đều biết hết, nhưng trong bụng của cô lại là một sinh mệnh, cô không muốn vứt nó đi.
  • “Bác sĩ, thật sự là không có cách nào giữ lại đứa bé này sao? Tôi không muốn nó vẫn chưa nhìn thấy cái thế giới này mà đã phải chết đi.
  • Bác sĩ thở dài, Cố phu nhân này cũng thực sự đáng thương, ung thư phổi giai đoạn cuối rồi nhưng mỗi lần đến bệnh viện cũng chỉ đi một mình, từ trước đến giờ chưa nhìn thấy chồng của cô ấy bao giờ.
  • “Các hormone sản sinh sau khi mang thai sẽ thúc đẩy sự sinh trưởng và chuyển biến xấu của các tế bào ung thư, Cố phu nhân, đứa bé này tôi không muốn cô giữ lại.” Bác sĩ nói.
  • Sau khi nghe những lời bác sĩ nói xong, Hạ Hòa buồn đến mức nước mắt rơi ra, đứa bé này là đứa con của cô với Cố Trạch Xuyên, cô làm sao nỡ vứt bỏ nó đi chứ.
  • Hạ Hòa không chút do dự, cô nói: “Nếu như tôi nhất định giữ đứa bé này thì sao?”
  • Bác sĩ nhìn thấy sự kiên quyết của Hạ Hòa, liền nói: “Vậy thì mạng sống của cô sẽ bắt đầu đếm ngược từng ngày.”
  • Hạ Hòa cuối cùng vẫn quyết định giữ lại đứa bé này, đứa bé này không chỉ là đứa con duy nhất của cô và Cố Trạch Xuyên, nó còn là một sinh mạng, cô không có quyền không cho nó ra đời, chỉ có điều, để giữ được đứa trẻ này, thì nhiều loại thuốc điều trị ung thư cô sẽ không được dùng, và Hạ Hòa sẽ phải chịu đựng những cơn đau càng dữ dội hơn trước đây.
  • Nhưng mà điều khiến Hạ Hòa không ngờ đến đó là, lúc cô quay trở về ngôi biệt thự, bỗng nhiên nhìn thấy Dương Thanh Liên và mẹ của cô ta cũng xuất hiện trong căn biệt thự, hai người họ nhìn thấy Hạ Hòa trở về, sau khi nhìn thấy nhau, Dương Thanh Liên bước đến bên cạnh Hạ Hòa, giả vờ nói thân thiết: “Chị Hạ về rồi à, em thật sự xin lỗi chị, chưa nói với chị một tiếng nào mà đã chuyển đến đây rồi, anh Trạch Xuyên nói sau này em sẽ ở đây, để tiện chăm sóc anh Trạch Xuyên và đứa con trong bụng em.”
  • Đứa con trong bụng? Hạ Hòa đứng không vững, cảm giác như bầu trời đang có sấm sét vậy, Dương Thanh Liên thật sự đang mang thai đứa con của Cố Trạch Xuyên sao? Nhìn thấy người phụ nữ mặt mũi trông có vẻ đơn thuần nhưng lại rất lả lơi đứng trước mặt mình, Hạ Hòa cảm thấy kinh tởm!
  • Dương Thanh Liên lúc nói còn giơ tay sờ vào Hạ Hòa, Hạ Hòa nhanh chóng lùi ra sau một bước, cô không dám để Dương Thanh Liên đụng vào người mình, nhỡ Dương Thanh Liên có bị ngã, cô ta cũng không thể đổ lỗi cho mình?
  • Hạ Hòa cười nhạt, cô nói: “Mặc dù Cố Trạch Xuyên đồng ý cho cô chuyển đến đây, nhưng tôi không đồng ý, ở đây không phải chỉ có một mình Cố Trạch Xuyên, hai người bây giờ cút ra khỏi đây cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt của hai người nữa, một kẻ thứ ba mà dám bước vào cánh cửa này sao?”
  • Nghe thấy lời nói của Hạ Hòa, mẹ của Dương Thanh Liên là Dương Nhã Lam cảm thấy không hài lòng, bà ta nói với vẻ mặt hầm hầm: “Ai là kẻ thứ ba thì mọi người đều biết rõ, cô nghĩ rằng dùng thủ đoạn để Cố Trạch Xuyên cưới cô, thì cậu ta sẽ thuộc về cô sao? Thanh Liên nhà tôi mới là người mà Cố Trạch Xuyên yêu, cô hãy đợi đó, không lâu nữa Cố Trạch Xuyên sẽ ly hôn với cô thôi.”
  • Lời nói của Dương Nhã Lam vừa dứt, bóng dáng cao lớn của Cố Trạch Xuyên cũng xuất hiện ở trên cầu thang, anh từ trên cao nhìn xuống Hạ Hòa, anh nói: “Hạ Hòa, đến phòng sách của tôi, tôi có lời muốn nói với cô.”
  • Hạ Hòa nghe lời đi đến phòng sách, Cố Trạch Xuyên cầm một tờ giấy đứng trước cửa sổ, nhìn thấy Hạ Hòa đến, anh liền vứt tờ giấy trước mặt Hạ Hòa.
  • “Đây là đơn ly hôn, cô kí đi.” Cố Trạch Xuyên nói với vẻ mặt không chút biểu hiện gì.