Chương 5 Chạm mặt với kẻ thứ ba
- Cố Trạch Xuyên thấy khuôn mặt không có chút phản ứng gì của người phụ nữ đứng phía trước, anh cười nhẹ và nói: “Cố phu nhân, thật là trùng hợp quá, không ngờ rằng lại có thể gặp cô ở đây.”
- Ánh mắt của Hạ Hòa lại nhìn vào những viên ngọc ở trong tủ trang sức trước mặt mình, cô nói: “Đúng vậy, thật là trùng hợp mà, hôm nay là sinh nhật tôi, nên tôi đến đây để mua quà sinh nhật.”
- “Òa... trùng hợp quá, chị Hạ lại có ngày sinh nhật trùng với tôi sao, có điều tại sao chị lại chỉ đi một mình thế này? Hôm nay, anh Trạch Xuyên mua cho tôi rất nhiều quà đấy, hay là tôi chia cho chị Hạ một ít nhé, đều là hàng hiệu cả đấy.” Dương Thanh Liên nói một cách cố ý.
- Khóe môi của Hạ Hòa nhếch lên, cái người phụ nữ này rõ ràng là đến để khiêu khích cô đây mà, mặc dù cô giả vờ như không để ý, nhưng mà không đồng nghĩa với việc cô là hạng hiền lành!
- “Không cần đâu.” Hạ Hòa trả lời.
- Nhưng mà Dương Thanh Liên không dừng lại ở đó: “Chị Hòa, chị không cần ngại đâu, đường nào cũng là quà của anh Trạch Xuyên mua cả mà, à đúng rồi, anh Trạch Xuyên đã mua quà gì cho chị chưa?”
- Đúng là rắc muối vào vết thương mà, thật sự là quá đủ rồi!
- Hạ Hòa ngẩng mắt lên, liếc nhìn Cố Trạch Xuyên một lượt, đồng thời cũng nhìn sang Dương Thanh Liên. Hạ Hòa hôm nay trang điểm vô cùng xinh đẹp và mặn mà, Dương Thanh Liên nhìn thấy Hạ Hòa nhìn mình, trong lòng có chút gì đó rùng mình.
- “Cô Dương Thanh Liên, ai là chị của cô hả? Cùng chồng của người khác đi mua sắm thì có ý nghĩa gì không? Nếu tôi là cô thì tôi sẽ tìm một chiếc quần để che đầu mình lại, đằng này cô lại còn dám nghênh ngang đến trước mặt tôi để ra oai sao, đúng vậy, Cố Trạch Xuyên không yêu tôi, nhưng mà trên giấy đăng kí kết hôn lại là tên của tôi. Cô có khả năng thì đổi thành tên của cô đi!”
- Giọng của Hạ Hòa không to cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người ở đây đều nghe được, những nhân viên bán hàng lúc đó nhìn Dương Thanh Liên với ánh mắt đầy khinh bỉ.
- Dương Thanh Liên cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn mình, cô nhanh chóng lùi về sau lưng của Cố Trạch Xuyên, và tỏ vẻ như một con thỏ trắng bị oan ức.
- “Anh Trạch Xuyên, em không có cố ý đâu... tại em thấy chị Hạ một mình đi mua quà...” Vừa nói nước mắt của Dương Thanh Liên cũng tuôn ra như nước lũ tràn đê.
- Cố Trạch Xuyên nhìn thấy Dương Thanh Liên chịu không nỗi oan ức, lại nhìn thấy dáng vẻ không sợ gì của Hạ Hòa, mắt của Cố Trạch Xuyên trừng lên, quát lớn: “Đủ rồi đấy! Hạ Hòa! Thanh Liên chỉ có ý quan tâm cô, tại sao cô không biết điều gì hết vậy?”
- Quan tâm ư? Ai cần thứ quan tâm này? Đúng là chỉ có phụ nữ mới phân biệt được trà xanh (1), nhưng mà hoa sen trắng (2) và trà xanh dường như luôn nhận được tình cảm của mọi đàn ông.
- Thở nhẹ một cái, Hạ Hòa cười lạnh nhạt và nói: “Ai cần ba cái thứ quan tâm của kẻ thứ ba này chứ? Nếu như cô ấy thực sự muốn quan tâm tôi, thì cô ta không nên đến phá vỡ gia đình của người khác, và làm kẻ thứ ba không có danh phận như thế này! Ha ha, làm kẻ thứ ba thì mãi mãi sẽ không có được kết cục tốt gì đâu!”
- Nghe xong lời nói của Hạ Hòa, sắc mặt của Dương Thanh Liên đột nhiên tái nhợt, cô bắt đầu ôm chặt tay áo của Cố Trạch Xuyên và bắt đầu thút thít nức nở.
- Nhưng mà ánh mắt của Cố Trạch Xuyện lạnh băng, anh giơ tay tát Hạ Hòa một bạt tai trước mặt tất cả mọi người, đầu của Hạ Hòa nghiêng sang bên kia, một bên má của cô lập tức bị sưng đỏ lên.
- “Hạ Hòa, trên thế giới này làm gì có loại người phụ nữ nham hiểm như cô thế này, lúc đầu nếu như không phải ông già kia dùng thủ đoạn để ép buộc tôi, thì tôi làm gì phải cưới cô? Người tôi thích là Thanh Liên, cô mới là kẻ thứ ba!” Cố Trạch Xuyện lạnh nhạt nói.
- Lời nói của Cố Trạch Xuyên như một nhát dao nhọn đâm vào trái tim của Hạ Hòa, anh dám vì người phụ nữ khác mà đánh cô? Đứng trước mặt nhiều người như vậy mà không giữ cho cô dù là một chút thể diện nào, anh thật sự yêu Thanh Liên đó nhiều như vậy sao?
- ---
- (1) Trà xanh: gái lầu xanh.
- (2) Hoa sen trắng: ý chỉ những cô gái giả tạo luôn tỏ vẻ ngây thơ, yếu đuối.