Chương 3 Cô gái đến ra oai
- “Cô muốn nói cái gì?” Hạ Hòa bình thản và nói.
- Mạc Phi Phi cười nhẹ một cái rồi nói: “Tôi không biết Cố Trạch Xuyên vì
- nguyên nhân bất đắc dĩ gì mà phải cưới cô, nhưng mà tôi dám chắc là anh ta
- không yêu cô, mà anh ta đã không yêu cô, thì tại sao cô lại muốn chiếm vị
- trí Cố phu nhân chứ? Tốt nhất cô nên sớm trả lại cái vị trí này đi!”
- Gương mặt của Hạ Hòa bình tĩnh một cách lạ thường, Mạc Phi Phi nói quả không sai, Cố Trạch Xuyên không yêu cô, nhưng cô muốn chiếm lấy cái vị trí Cố phu nhân này thì đã làm sao? Cô là người vợ được cưới về một cách danh chính ngôn thuận, làm gì đến lượt cái thứ thấp kém này đến hạ nhục cô chứ?
- Cái thứ gái đứng đường ở đâu đến diễn kịch cho mình xem thế này? Hạ Hòa cầm cuốn tạp chí lên và ném vào khuôn mặt kiêu ngạo của Mạc Phi Phi: “Sao nào? Chỉ dựa vào cuốn tạp chí này mà đến kiếm chuyện với tôi sao? Cô có phần đánh giá hơi cao bản thân mình rồi đấy, Cố Trạch Xuyên quen ăn các món sơn hào hải vị nên thỉnh thoảng muốn thử một chút vị rau cỏ dại, điều này thì tôi cũng có thể hiểu được.”
- Mạc Phi Phi bị những lời nói của Hạ Hòa làm cho tức giận, cô đứng bật dậy muốn lấy cốc cà phê hất vào mặt Hạ Hòa, nhưng cô đã cố gắng kiềm chế lại, mặc dù ở đây Hạ Hòa không nhận được tình yêu của Cố Trạch Xuyên, nhưng mà gia thế của cô khiến cho Mạc Phi Phi không dám dây vào.
- Hạ Hòa cúi mặt xuống và lấy khăn giấy trầm tĩnh lau tay mình, đồng thời cô nói với Mạc Phi Phi: “Trước khi cô muốn tìm tôi để ra oai thì hãy nghĩ cho kĩ là trong tay cô có gì đã nhé? Cô cái gì cũng không có thì dựa vào cái gì mà đòi tôi trả lại vị trí Cố phu nhân này hả? Chẳng lẽ là vì Cố Trạch Xuyên thích cô ư? Ha ha, đừng có làm trò cười nữa, phụ nữ của anh ta có biết bao nhiêu người, có lẽ điều này cô còn biết rõ hơn tôi nữa, thôi tôi không có thời gian để dây dưa với cô nữa, tạm biệt.”
- Nói xong Hạ Hòa đứng dậy và đi một cách thong thả, cho đến khi rời khỏi tiệm cà phê, Hạ Hòa mới thở nhẹ và nói rằng, lần nào cũng phải tỏ ra như không có chuyện gì, đúng thật là mệt, nhưng mà biết làm thế nào nữa? Cô không thể làm trò cười cho Cố Trạch Xuyên và cô bồ của anh ta được, cô không làm được giống như một phụ nữ bị lạnh nhạt nơi khuê phòng, càng không muốn để cho Cố Trạch Xuyên nhìn thấy dáng vẻ như thế này của cô.
- Trong phòng của chủ tịch...
- “Chủ tịch Cố, hôm nay là sinh nhật của bà chủ. Ngài xem, quà nên chuẩn bị như thế nào ạ?” Từ Sơn trợ lí của Cố Trạch Xuyên hỏi một cách dè dặt, bởi vì lúc này sắc mặt của Cố Trạch Xuyên trông có vẻ không được tốt, nên Từ Sơn không dám đụng chạm vào ổ lửa.
- Nghe Từ Sơn hỏi, vẻ mặt vốn đã không được tốt của Cố Trạch Xuyên nay lại càng tối hơn, tối đến mức dường như sắp có sấm sét.
- “Người phụ nữ đó cũng xứng đáng nhận được quà sinh nhật ư? Trợ lí Từ, những thứ không nên nhớ thì nên quên đi, đừng nhắc bất gì thứ gì liên quan đến người phụ nữ đó trước mặt tôi.”
- Từ Sơn bị dọa cho một trận, là một người trợ lí, những vấn đề liên quan đến chủ tịch thì nhất định việc gì cũng phải lo lắng rồi, nhưng không ngờ rằng, lần này lại suýt nữa làm cho chủ tịch tức giận.
- “Vậy hôm nay cũng là sinh nhật của tiểu thư Thanh Liên, ngài xem...” Từ Sơn lấy khăn tay ra thấm những giọt mồ hôi trên trán của mình, hỏi một cách dè dặt.
- “Năm ngoái tặng quà gì?”
- Từ Sơn trả lời một cách kính cẩn: “Năm ngoái tặng lễ phục thủ công cao cấp của Ý.”
- Cố Trạch Xuyên nghĩ một lúc, rồi nói: “Anh đi làm việc của anh đi, quà sinh nhật của Thanh Liên để tôi tận tay đi chọn cũng được.”
- Hạ Hòa sau khi đi ra khỏi quán cà phê, thì đi thẳng đến bệnh viện luôn. Ở trong phòng bác sĩ, Hạ Hòa hỏi bác sĩ một vài vấn đề với một vẻ mặt bình thản nhất có thể, giống như người bệnh không phải là cô vậy.
- “Bác sĩ, nếu như tôi muốn có một đứa con, thì điều này có khả năng không?” Hạ Hòa hỏi.
- Nghe Hạ Hòa hỏi xong, bác sĩ ngạc nhiên, sau đó liền nói: “Cố phu nhân, tình trạng sức khỏe của cô bây giờ không thích hợp để sinh em bé, hơn nữa sinh mệnh của cô vốn dĩ cũng chỉ còn lại khoảng hai năm thôi, nếu như mang thai thì cô phải ngừng dùng thuốc, nếu như vậy, có thể cô chỉ sống được thêm một năm nữa thôi, thậm chí có thể không đợi được đến lúc mà đứa bé được sinh ra, tôi khuyên rằng...”
- “Tôi hiểu ý của bác sĩ rồi.” Hạ Hòa cắt ngang lời nói của bác sĩ, cũng có thể hiểu rằng đời này của cô sẽ không thể có con được nữa, sức khỏe của cô không cho phép, cũng như thời gian còn lại của cô cũng không cho phép việc cô có con.