Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 10 Không bằng cầm thú

  • Cuối cùng, Hứa Mộc Tình dẫn Lý Hàng vào phòng cô.
  • Cánh cửa đẩy ra, một mùi thơm đặc trưng của con gái xộc lên mũi.
  • Hơi thở ngọt ngào, thơm tho dễ chịu, Lý Hàng bất giác hít sâu một hơi.
  • Căn phòng không lớn lắm.
  • Một chiếc giường nhỏ một mét rưỡi, một cái bàn và một kệ sách âm tường.
  • Lý Hàng tự giác ngồi vào một góc tường cười nói: "Sau này anh sẽ ngủ ở đây."
  • "Hả?" Hứa Mộc Tình ngây người.
  • "Nhưng...nhưng mà ngủ dưới đất không tốt đâu."
  • Cô gái tốt bụng ngốc nghếch này.
  • Phòng của Hứa Mộc Tình rất nhỏ, ngoài góc này ra, thì Lý Hàng chỉ có thể ngủ trên giường mà thôi.
  • Nhìn cô, tim Lý Hàng trở lên ấm áp.
  • Sau khi tắt đèn, Lý Hàng trải chăn ngủ trong góc tường.
  • Hứa Mộc Tình nằm trên giường lăn qua lăn lại.
  • Trong phòng đột nhiên có thêm một người nữa khiến cho cô cảm thấy không quen.
  • "Yên tâm ngủ đi, anh sẽ không làm mấy việc cầm thú với em đâu."
  • Khi Lý Hàng nói chuyện, anh lén lấy chiếc hộp sắt trong túi ra, ăn một viên socola.
  • Đâu chỉ mình Hứa Mộc Tình không ngủ được.
  • Lý Hàng cũng rất căng thẳng.
  • Dù sao đây cũng là căn phòng Hứa Mộc Tình ở hai mươi mấy năm, không giống với phòng bệnh trong bệnh viện.
  • Nơi đây chỗ nào cũng có mùi thơm trên người Hứa Mộc Tình.
  • Ngửi một hồi, Lý Hàng cảm thấy tim mình đập "thình thịch, thình thịch"
  • Cuối cùng đành phải ăn một viên socola đè nén lại.
  • Lúc trước hễ gặp khó khăn anh để sẽ ăn một viên socola.
  • Ngọt ngào, mềm mại.
  • Mùi vị trong ký ức.
  • Như thể bé gái năm xưa xua đuổi chó dữ cho anh đang ở bên cạnh.
  • Lúc này, Hứa Mộc Tình nằm trên giường bất giác cười tủm tỉm.
  • "Cười cái gì thế?" Lý Hàng hỏi.
  • Hứa Mộc Tình xoay người: "Không nói cho anh biết."
  • Bởi vì cô nghĩ đến một câu chuyện cười liên quan đến câu nói "Không bằng cầm thú".
  • Cũng không biết có phải câu nói của Lý Hàng có tác dụng hay không mà ngay sau đó, Hứa Mộc Tình dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
  • Tại "Bến cảng vàng" - Một trung tâm rửa chân sang trọng nhất thành phố Ninh Châu.
  • Hai cha con Thôi Hải Phong và Thôi Thiên Tứ thoải mái nằm trên ghế.
  • Hai nhân viên massage dáng người chuẩn, cũng rất xinh đẹp đang rửa chân massage cho họ.
  • "Ba, ả Hứa Mộc Tình này thật đáng ghê tởm!"
  • "Đợi ký xong dự án lần này, nhất định phải dạy dỗ họ một trận!"
  • Khi nói câu này, Thôi Thiên Tứ còn cố tình lắc chân một cái khiến nước trong thùng rửa chân bắn tung tóe lên.
  • Nước nóng bắn lên người nhân viên massage.
  • Bộ đồ màu trắng mỏng manh trong phút chốc bị nước thấm trở nên trong suốt.
  • Đồng thời cũng khiến hai ngọn núi nhấp nhô bị thấm ướt thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện.
  • Thôi Hải Phong như không nhìn thấy Thôi Thiên Tư đang làm càn ở đó, nói như nắm rõ mọi điều.
  • "Con đó, vẫn còn quá trẻ."
  • "Đối phó với loại phụ nữ không biết xấu hổ như Hứa Mộc Tình, con phải dùng thủ đoạn không biết xấu hổ hơn ả."
  • Trước mặt hai nhân viên massage, ông ta dùng giọng điệu của trưởng bối nói với Thôi Thiên Tứ.
  • "Con phải nhớ rõ, người làm nên việc lớn, trước tiên tâm phải vững."
  • "Trước khi làm bất cứ việc gì, trong lòng phải có kế hoạch."
  • "Phải lần lượt từng bước làm theo kế hoạch của chính mình."
  • "Điểm này, con phải học hỏi nhiều ở ta."
  • Thôi Thiên Tứ gật đầu lia lịa, mặt hắn hưng phấn nhìn Thôi Hải Phong.
  • "Ba, chủ tịch Hồng Hải Lượng của tập đoàn Lam Hải rất lợi hại sao?"
  • "Ừ, tập đoàn Lam Hải là công ty lớn không thua kém gì tập đoàn Thiên Nhất." Thôi Hải Phong gật đầu.
  • Ông ta cười nói: "Hồng Hải Lượng là bạn học cấp ba của ba, lúc còn đi học, ba với ông ấy là bạn chí cốt đấy."
  • "Con ấy, nhiều lúc làm việc còn hay xốc nổi lắm."
  • "Đã đến lúc cần phải kiềm bớt lại tìm cho mình một vài người anh em, bạn bè tốt có thể tâm sự được."
  • "Đám bạn xấu hiện giờ của con, ngoài rượu chè và gái gú thì còn làm được cái gì?"
  • "Khi thật sự gặp phải vấn đề, bọn chúng chạy còn nhanh hơn cả chuột ấy."
  • Thôi Thiên Tứ chăm chú lắng nghe.
  • "Gật đầu liên tiếp: "Ba nói đúng, sau này con nhất định sẽ học tập ba!"
  • "Ba, lần này Hồng Hải Lượng ra mặt, chắc Lưu Đức Luân sẽ nể mặt chứ nhỉ?"
  • Thôi Hải Phong nở nụ cười đầy tự tin.
  • Ông ta nói với Thôi Thiên Tứ: "Con khốn Hứa Mộc Tình, lúc lên giường ả có phục vụ Lưu Đức Luân tốt đến đâu, cũng không bằng anh em tốt của ba."
  • "Đứng trước lợi ích, đàn bà chỉ là đồ chơi của đàn ông mà thôi."
  • "Chúng ta cứ đợi ở đây đi, anh em tốt của ba sẽ mang tin tốt lành đến nhanh thôi."
  • Nói xong, Thôi Hải Phong bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
  • Thôi Thiên Tứ lúc này đang để tâm đến nữ nhân viên massage đang massage cho hắn.
  • Không lâu sau, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
  • Tiếp đó, một người đàn ông trung niên đi giày da bước nhanh vào.
  • "Ồ, Hải Lượng à, cuối cùng cũng đợi được anh rồi!"
  • "Nào nào, mau ngồi qua đây!"
  • Hồng Hải Lượng không nói tiếng nào bước đến trước mặt Thôi Hải Phong, bỗng ông ta giơ tay nhấc chậu nước rửa chân của Thôi Thiên Tứ.
  • Xoay người một cái liền hất thẳng chậu nước rửa chân lên người Thôi Hải Phong!
  • "Ào!"
  • Nước bắn tung tóe!
  • Thôi Hải Phong bị nước rửa chân tạt khắp người.
  • Hồng Hải Lượng chỉ vào "anh em tốt" Thôi Hải Phong mắng té tát.
  • "Thôi Hải Phong, thằng khốn này!"
  • "Ông muốn chết thì chết một mình, sao còn kéo tôi theo?"
  • Thôi Hải Phong lau nước rửa chân trên mặt, sửng sốt nhìn anh em tốt lâu năm của mình.
  • "Sao…sao thế?"
  • Hồng Hải Lượng phẫn nộ, cầm chậu nước rửa tay đập vào Thôi Hải Phong.
  • Thôi Hải Phong vội vã né tránh, nhìn ánh mắt Hồng Hải Lượng, lại càng thêm vô tội."
  • "Mẹ kiếp! Ông còn ở đây giả vờ vô tội nữa hả?"
  • Tôi vì chuyện rách nát kia của ông mà đích thân đến văn phòng của Lưu Đức Luân!"
  • "Tôi đi vào còn chưa nói được hai câu, lão ta đã hất café lên mặt tôi rồi!"
  • "Mẹ mười tám đời tổ tông nhà ông!"
  • "Hợp đồng hợp tác hai năm với lão ta, chỉ vì ông, mà hỏng con mẹ nó rồi!"
  • Hồng Hải Lượng giơ tay chỉ vào Thôi Hải Phong, ánh mắt tóe ra toàn là lửa giận!
  • "Từ nay về sau, tôi với ông không có quan hệ gì nữa!"
  • "Ông mà còn đến tìm tôi, thì tôi sẽ thả chó cắn chết ông!"
  • Nói xong, Hồng Hải Lượng tức giận bừng bừng quay người bỏ đi.
  • Thôi Thiên Tứ ngoảnh đầu nhìn Thôi Hải Phong đang đứng thất thần.
  • "Ba, ba, chúng ta có cần đuổi theo không?"
  • Thôi Hải Phong không trả lời.
  • "Ba, chúng ta…"
  • "Câm miệng!"
  • Thôi Thiên Tứ còn chưa nói hết câu đã bị Thôi Hải Phong mắng té tát.
  • "Đều tại mày thằng phế vật!"
  • "Có một chuyện bé tí làm cũng không xong!"
  • Nói xong, Thôi Hải Phong người đầy nước rửa chân, đi giày rồi vội vã đuổi theo.
  • "Lão Hồng, chủ tịch Hồng! Đừng giận chứ, đợi tôi với!"
  • Hứa Mộc Tình ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
  • Sáng sớm ngày thứ ba đã vội vã đi làm.
  • Lý Hàng đứng đợi ở cửa, cánh cửa bị thân hình cao lớn của anh bít kín.
  • "Tình trạng của em hiện giờ không thích hợp đi làm, trừ phi…"
  • "Trừ phi cái gì?" Hứa Mộc Tình hỏi.
  • "Trừ phi anh đi cùng em."
  • "Đi cùng?"
  • Hứa Mộc Tình ngẩn người.
  • Chỉ khi đối diện với Hứa Mộc Tình, Lý Hàng mới nở nụ cười.
  • Anh cười rất thật: "Làm thân ở rể, sau này anh cũng phải làm việc ở công ty chứ."
  • "Giờ đi theo em học hỏi thêm kiến thức đã."
  • Khi Hứa Mộc Tình còn đang do dự thì Liễu Ngọc Phần đứng cạnh đã gật đầu.
  • "Ừ, cơ thể Tình Tình mới vừa khỏe lại, quả thật vẫn chưa thích hợp một mình đi lại lung tung."
  • "Có Tiểu Hàng bên cạnh cũng yên tâm hơn."
  • Lý Hàng vui mừng khi nhận được sự đồng ý của mẹ vợ.