Chương 90 Mỗi nhà mỗi cảnh
- Bạch Ngọc Thuần thấy Tần Minh đến giống như nhìn thấy đấng cứu thế, cô ấy vừa khóc vừa kéo tay anh: “Tần Minh... hu hu... làm sao đây, mẹ em, hức... mẹ em bị chị dâu đuổi ra khỏi nhà trọ, em gọi điện thoại cho mẹ không được, cũng không tìm thấy bà ấy, bà ấy cũng không về bệnh viện. Sắp hai tiếng rồi. Hu hu... từ nhỏ đến lớn, chỉ có mẹ... hu hu... tốt với em nhất, hu hu... em sợ, em sợ lắm.”
- Bạch Ngọc Thuần khóc nức nở, vạt áo ướt đẫm vì nước mắt, cô rất tủi thân, rất lo lắng.
- Bàn tay cô ấy níu chặt lấy Tần Minh, giống như sợ anh sẽ rời bỏ cô ấy. Sức lực của cô ấy lớn đến mức Tần Minh cũng phải giật mình, trong mắt cô ấy tràn đầy sự mong đợi và biết ơn.