Chương 121 Tần Minh thật lợi hại
- Vương Hiểu Lệ túm lấy Tần Minh như nổi điên, mắng đến mức nước miếng tung bay: “Đều tại tên nghèo là cậu, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Nếu không vì cho cậu một bài học, sao chúng tôi có thể đến trang viên Nam Sơn? Không đến trang viên thì sẽ không gặp phải con chó săn Pharaoh này, tôi cũng sẽ không đắc tội với nhà họ Thích, kẻ dẫn đến mọi chuyện chính là cậu.”
- Vương Hiểu Lệ kéo mãi, phát hiện không kéo được Tần Minh, bèn nắm chặt tay, đánh mấy đòn như gãi ngứa lên người Tần Minh, cô ta “oa” một tiếng, ngồi xuống đất khóc to.
- Vương Tĩnh cũng không dễ chịu, hai mắt cô ả đờ đẫn, không còn hơi sức ngồi bệt dưới đất.