Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 6 Bị anh ấy nhìn thấy hết rồi

  • Sau khi Thôi Thiên Tứ bị đánh cho xoay tại chỗ hai vòng, mới ngồi thụp xuống đất.
  • Hắn ôm nửa bên mặt sưng vù, ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt.
  • Người ra tay đánh hắn.
  • Là Lý Hàng!
  • "Mày, mày dám đánh tao? Mày là thứ chó nào ở đâu đến mà dám đánh tao?”
  • Nhà Hứa Mộc Tình cũng ngơ ngác nhìn Lý Hàng.
  • Thôi Thiên Tứ bỗng nhảy dựng lên, kêu gào ầm ĩ với Lý Hàng.
  • Còn Lý Hàng lúc này bỗng trừng mắt.
  • Đáng sợ!
  • Thôi Thiên Tứ đang kêu gào bỗng dưng toàn thân run rẩy!
  • Lạnh toát sống lưng!
  • Khoảnh khắc đó hắn giống như bị một con dã thú cực kỳ hung dữ nhìn chằm chằm!
  • Ánh mắt thật đáng sợ!
  • Thôi Thiên Tứ sợ hãi lùi liền mấy bước về sau.
  • Hắn đứng bên ngoài cửa, ôm lấy nửa khuôn mặt bị đánh sưng vù.
  • Nhìn người nhà Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt đầy giận giữ!
  • Thù hận!
  • “Cả nhà các người đợi đấy cho tao! Các người chết chắc rồi!”
  • Rắc rối to rồi!
  • Sức ảnh hưởng của gia tộc Thôi thị ở Ninh Châu rất lớn!
  • Bây giờ Lý Hàng đánh cháu đích tôn của nhà họ Thôi, họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này!
  • Hứa Mộc Tình nhìn sang Lý Hàng, cô không ngờ Lý hàng sẽ ra tay đánh Thôi Thiên Tứ.
  • Hàng mi dài khẽ run lên.
  • Ánh mắt cô nhìn anh khó hiểu, vừa nghi ngờ lại vừa cảm kích anh.
  • “Sao…sao anh lại đánh hắn?”
  • “Bởi vì em là vợ anh.” Lý hàng nói như lẽ dĩ nhiên.
  • “Tôi…” Hứa Mộc Tình mím chặt làn môi gợi cảm.
  • Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
  • Rất nhanh sau đó cô bắt đầu lo lắng: “Nhưng vừa nãy anh đánh Thôi Thiên Tứ, hắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu, giờ tôi sẽ thay anh đi xin lỗi hắn.”
  • Cô gái lương thiện ngốc nghếch này.
  • Lúc nãy rõ ràng là cô đã chịu thiệt thòi, thế mà bây giờ vẫn còn muốn thay Lý Hàng đi xin lỗi Thôi Thiên Tứ.
  • Lý Hàng giơ tay ngăn cô lại, anh cười nhẹ nhàng khoe hàm răng trắng đều.
  • "Không sao, lần sau hắn còn đến, anh sẽ còn đánh nữa."
  • "Anh không cho phép ai trên thế giới này bắt nạt em."
  • Anh đang nói thì hai y tá dìu một người đàn ông trung niên mặc áo bệnh nhân đi ngang qua.
  • Người đàn ông chốc chốc lại kêu lên một tiếng.
  • Tiếng kêu của ông ta khiến Hứa Mộc Tình chú ý đến.
  • Mắt cô sáng lên, vội vã chào hỏi.
  • “Chủ tịch Lưu, sao ông lại nhập viện rồi?"
  • Người đàn ông bên ngoài cửa vẫn luôn cau mày, ông ta liếc Hứa Mộc Tình một cái không thèm trả lời.
  • Trong mắt ông ta, Hứa Mộc Tình chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể mà thôi.
  • Không thèm để ý.
  • Nhìn thấy ông ta đi vào phòng bệnh cạnh bên, lúc này Hứa Hạo Nhiên đứng bên cạnh mới nói nhỏ.
  • "Chị, người đàn ông này nhìn quen quá!"
  • "Hình như ông ta là Lưu Đức Luân chủ tịch tập đoàn Thiên Nhất phải không?"
  • Hứa Mộc Tình gật đầu.
  • “Đúng vậy!”
  • Hứa Hạo Nhiên vội kéo tay Hứa Mộc Tình: "Chị, vậy chúng ta mau qua đó đi."
  • "Chỉ cần nói ngọt với chủ tịch Lưu thì hạng mục này sẽ lại rơi về tay chúng ta."
  • "Như vậy thì công ty nhà mình sẽ không phá sản nữa."
  • Hứa Hiếu Dương thở dài: "Lúc nãy ba đã đi tìm ông ta rồi. Đừng đi mà rước thêm nhục nhã nữa! Vô ích thôi!"
  • "Haiz!"
  • Trong khi Hứa Hiếu Dương còn đang than thở, Lý Hàng đã bước ra ngoài đi vào phòng bệnh VIP bên cạnh.
  • Lúc này Lưu Đức Luân nằm trên giường bệnh, liên tục đưa tay ôm bụng trái.
  • Đôi mày của ông ta nhíu chặt lại với nhau.
  • Trán lấm tấm mồ hôi.
  • Sắc mặt ông ta cũng dần trở nên vàng vọt.
  • Lưu Đức Luân đã đau đến mức nói không ra hơi nữa rồi.
  • Nữ y tá bên cạnh đang lấy điện thoại gọi.
  • Nhưng người bên kia vẫn không nghe máy.
  • Cô y tá lo lắng tay chân luống cuống.
  • “Làm sao đây, chủ nhiệm Dương mãi không nghe điện thoại.”
  • Lúc này Lý Hàng thản nhiên bước đến.
  • Anh nắm lấy bàn tay đang ôm bụng của Lưu Đức Luân, phát hiện có người đã phẫu thuật chỗ này.
  • Năm ngón tay của anh giống như đang chơi piano, chạm nhẹ vào vùng bụng của Lưu Đức Luân.
  • Rất nhanh sau đó, chân mày đang cau có của Lưu Đức Luân hơi giãn ra.
  • Ông ta như vừa được sống lại, thở phào nhẹ nhõm.
  • Y tá đứng bên cạnh không nhận ra Lý Hàng.
  • Không khỏi kinh ngạc lập tức quay sang nhìn Lý Hàng: “Sao anh làm được vậy?”
  • Lý Hàng không trực tiếp trả lời mà nói với vẻ lãnh đạm: "Dưới lớp mỡ bụng dưới bên trái của ông ấy có lẽ còn có một dị vật cỡ hai đến ba milimet."
  • "Bây giờ hãy gọi một bác sỹ ngoại khoa đến giúp ông ta lấy ra đi."
  • “Chuyện gì thế, xảy ra chuyện gì vậy?”
  • Lúc này, chủ nhiệm Dương cùng với một nữ y tá trẻ trung xinh đẹp bước vào.
  • Lý Hàng nhìn lướt qua hai người.
  • Là đã biết hai người này lúc nãy đã làm chuyện dơ bẩn ở xó xỉnh nào đó.
  • Mặt y tá vẫn còn đỏ bừng một cách bất thường.
  • Nhịp tim của bác sỹ rõ ràng là quá cao.
  • Hiển nhiên là hai người kích động mạnh mà ra.
  • Nữ y tá nhắc lại một lần nữa những lời Lý Hàng nói khi nãy.
  • Chủ nhiệm Dương hoàn toàn không thèm quan tâm Lý Hàng.
  • Ông ta chỉ hơi nghiêng đầu, khinh bỉ thờ ơ nhìn Lý Hàng bằng nửa con mắt.
  • "Ca phẫu thuật cắt bỏ khối u của ông ấy là do tôi làm."
  • "Tôi cầm dao phẫu thuật hai mươi mấy năm, chưa bao giờ xảy ra sai sót nào cả."
  • "Anh nói có thì là có ư, vậy nếu sau khi tôi mổ ra, trong bụng ông ấy không có dị vật thì sao?"
  • Giọng Lý Hàng vẫn bình thản.
  • Giống như ngọn gió thổi bên ngoài cửa sổ.
  • “Thứ này giống như cục bông gòn, nếu không nhanh chóng lấy ra, để đến lúc bị viêm nhiễm thì càng rắc rối.”
  • Chủ nhiệm Dương cười lạnh một tiếng, thấy Lưu Đức Luân không còn kêu đau nữa, chỉ làm một vài kiểm tra đơn giản cho ông ta, sau đó liền quay người bỏ đi, coi Lý Hàng như không tồn tại.
  • Còn nữ y tá xinh đẹp đi theo sau chủ nhiệm Dương nở một nụ cười lạnh lùng.
  • “Nếu anh thật sự lợi hại đến vậy, có bản lĩnh anh tự đến phòng phẫu thuật lấy dao, tự tháo, tự lấy ra đi!”
  • Lý Hàng cũng không thèm quan tâm nữa, xoay người đi về phía bọn Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên.
  • Lúc này, Lưu Đức Luân bỗng nhiên lên tiếng: “Người anh em, trong bụng tôi thật sự có dị vật sao?”
  • Lý Hàng ngoảnh đầu nhìn ông ta, khẽ gật đầu.
  • “Vậy có thể phiền anh giúp tôi lấy ra được không, cảm giác lúc nãy thật sự muốn chết luôn, nếu còn thêm một lần nữa tôi chắc chắn không chịu nổi.”
  • Lý Hàng lập tức quay đầu, liệt kê một loạt tên các dụng cụ chuyên nghiệp cho cô y tá đứng bên cạnh.
  • “Dao phẫu thuật, kẹp cong mạch máu, kéo cắt mô, kéo cắt chỉ, kẹp banh, kẹp phẫu thuật, bông gạc, bông cầm máu, kim khâu, chỉ khâu, mang hết qua đây.”
  • Lúc này, Lý Hàng nói với giọng điệu khiến người khác không thể từ chối.
  • Đây là một loại uy nghiêm, đến nỗi y tá không nghĩ ngợi gì lập tức chạy đi giúp Lý Hàng chuẩn bị dụng cụ.
  • Liễu Ngọc Phần hỏi nhỏ Hứa Hiếu Dương: "Bằng bác sĩ của thằng bé này không phải là giả chứ?"
  • "Chắc không xảy ra chuyện đâu nhỉ?"
  • So với mấy người Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên lại có niềm tin tràn trề.
  • “Mẹ, mọi người yên tâm đi! Anh rể nhất định làm được mà!”
  • Đợi đồ đạc đã chuẩn bị ổn thỏa, Lý Hàng kêu Lưu Đức Luân nằm nửa người trong phòng bệnh.
  • Khi Lý Hàng chuẩn bị cầm dao phẫu thuật thì bên ngoài cửa vang lên tiếng của chủ nhiệm Dương: “Dừng tay!”
  • Chủ nhiệm Dương rảo bước tới, giận dữ chỉ vào Lý Hàng.
  • "Anh biết anh đang làm gì không?"
  • "Bệnh nhân của tôi anh cũng dám đụng vào! "
  • "Anh là cái thá gì chứ?"
  • Lý Hàng coi như không nghe thấy chủ nhiệm Dương kêu gào.
  • Mặt không biểu cảm, anh nhặt con dao phẫu thuật lên hỏi Lưu Đức Luân: “Ông nói sao đây?”
  • “Anh bắt đầu đi, hức… Bây giờ chỗ đó lại đau rồi, không được rồi, á aaa!”
  • Lý Hàng không nói thêm lời nào,ngay khi anh vừa hạ dao xuống vết thương đã được khâu sẵn.
  • Chủ nhiệm Dương quát to: “Đến cả thuốc tê cũng không tiêm cho ông ấy, anh muốn ông ấy đau chết sao?”
  • Chủ nhiệm Dương vội giơ tay định giật tay Lý Hàng lại.
  • Kết quả là Lý Hàng quay phắt đầu lại.
  • Trừng mắt nhìn ông ta.
  • Đáng sợ!
  • Chủ nhiệm Dương bỗng nhiên thót tim!
  • Cảm giác đó giống như bị một con mãnh thú cực kỳ hung dữ nhìn chằm chằm.
  • Sống lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra!
  • “Loại tiểu phẫu kiểu này, một phút là xong, ông đã tiêm thuốc giảm đau cho ông ấy thì không cần thiết tiêm thêm thuốc tê.”
  • “Một phút?” Chủ nhiệm Dương bỗng cười phá lên!
  • “Nếu anh có thể giải quyết trong vòng một phút, thì tôi sẽ quỳ xuống dập đầu lạy anh ba cái!”
  • Lý Hàng không thèm để ý, tay anh nhẹ nhàng lắc lư.
  • Giây lát!
  • Một luồng sáng lạnh lẽo vụt qua!
  • Trong một thoáng mất cảnh giác, vết thương được chủ nhiệm Dương khâu trước đó đã hoàn toàn bị cắt ra!
  • Động tác của Lý Hàng nhanh như chớp!
  • Khi mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã lấy kẹp banh mở miệng vết thương ra.
  • Lần đầu tiên trong đời Lưu Đức Luân nhìn thấy tình trạng trong bụng mình.
  • Máu me lẫn lộn!
  • “Í!”
  • Hứa Hạo Nhiên ở bên ngoài cửa lấy tay che mắt lại.
  • Còn Hứa Mộc Tình lại nhìn không rời mắt.
  • Đồng thời trong trí óc cô cũng xuất hiện ý nghĩ.
  • Ca phẫu thuật tim của cô là Lý Hàng thực hiện.
  • Cũng có nghĩa là Lý Hàng cầm dao phẫu thuật rạch xuống ngực cô.
  • Vậy thì, trước khi phẫu thuật, chẳng phải cô…