Chương 2 Trái tim em thuộc về anh
- Hứa Mộc Tình như chìm vào trong giấc mộng.
- Cô bàng hoàng nghĩ rằng mình đang mơ.
- Cô vội nói: “Anh…anh có thể cho tôi xem cổ tay anh được không?”
- Hồi hộp.
- Chờ mong.
- Hứa Mộc Tình chớp hàng mi dài.
- Đôi mắt đẹp như ngọc chăm chú nhìn Lý Hàng.
- “Được.”
- Lý hàng đưa tay cho Hứa Mộc Tình.
- Cô dán mắt nhìn vào cổ tay của anh.
- Nhưng khi nhìn rõ cổ tay của Lý Hàng, ánh mắt Hứa Mộc Tình ngập tràn thất vọng.
- Trên cổ tay của chàng trai năm đó hứa sẽ lấy cô làm vợ có một vết sẹo rất lớn.
- Đó là dấu hiệu duy nhất mà cô có thể nhận ra Lý Hàng sau bao nhiêu năm.
- Nhưng người đàn ông trước mặt cô lại không có vết sẹo nào hết.
- Nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt của Hứa Mộc Tình.
- Lý Hàng thầm xin lỗi trong lòng.
- Thời cơ chưa đến, anh không thể để lộ thân phận mình.
- Vết sẹo trên cổ tay anh đã mờ dần sau nhiều năm tôi luyện.
- Và lại nằm ở góc độ Hứa Mộc Tình nhìn không thấy.
- Tay Lý Hàng nắm chặt hộp socola trong túi quần.
- Thứ này tuyệt đối không được để lộ ra.
- Nếu không Hứa Mộc Tình sẽ nhận ra anh ngay lập tức!
- Lý Hàng nhìn Hứa Mộc Tình.
- Lúc này đây anh hơi căng thẳng.
- Vị thần hô mưa gọi gió ngạo mạn khinh đời của Hồng Hải
- Cũng có lúc hồi hộp căng thẳng ư?
- “Tuy ca phẫu thuật tim của cô rất thành công, nhưng…”
- Lý Hàng cố ý ngừng lại một nhịp.
- Nét mặt của Liễu Ngọc Phần đứng bên cạnh lập tức trở nên căng thẳng, bà hỏi: “Sẽ không có vấn đề gì chứ bác sĩ?”
- “Bởi vì đây là bệnh bẩm sinh nên cần một khoảng thời gian khá lâu để hồi phục và điều dưỡng.”
- Nghe Lý Hàng nói vậy, Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
- Nhưng ngay sau đó anh ta lại nói một câu.
- Khiến trái tim cả nhà Hứa Mộc Tình.
- Lại bị treo lên.
- “Cho nên từ giờ trở đi, tôi bắt buộc phải ở bên cạnh cô ấy mọi lúc mọi nơi.”
- Cả nhà Hứa Mộc Tình đưa mắt nhìn nhau.
- Liễu Ngọc Phần khẽ hỏi: “Anh nói vậy là ý gì?"
- Khóe miệng Lý Hàng hơi nhếch lên.
- Lúc này anh lấy một mảnh giấy từ trong túi đưa cho Hứa Mộc Tình.
- Khi Hứa Mộc Tình nhìn rõ nội dung viết trên tờ giấy, cô trố mắt.
- Ngẩng phắt đầu lên.
- “Ba, mẹ, sao hai người có thể đồng ý yêu cầu của anh ta?”
- Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương cũng ngơ ngác.
- Yêu cầu gì chứ?
- Đến khi bọn họ nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, thì cũng lặng người
- “Không đúng, trước khi Tình Tình vào phòng phẫu thuật, chúng tôi chỉ ký vào giấy đồng ý phẫu thuật thôi mà.”
- “Đúng, đây chính là giấy đồng ý phẫu thuật.”
- Nói xong, Lý hàng lại lấy giấy đồng ý phẫu thuật ra.
- “Hai tờ này cùng một bản.”
- “Khi ba mẹ ký vào tờ giấy đồng ý phẫu thuật này, đồng nghĩa với việc ba mẹ công nhận con là con rể của nhà mình rồi.”
- Hả?
- Ba người nhà Hứa Mộc Tình sửng sốt.
- Sao có thể như vậy chứ?
- “Ngoài ra, hợp đồng này đã đi đúng quy trình pháp luật lập tức có hiệu lực ngay bây giờ.”
- “Bây giờ con đã là con rể của ba mẹ rồi.”
- Để có thể tiếp cận Hứa Mộc Tình, lại vừa phải giấu giếm thân phận của mình.
- Lý Hàng đã nghĩ ra rất nhiều giả thiết.
- Cuối cùng mới nghĩ ra cách này, nhìn có vẻ hoang đường nhưng lại có hiệu quả nhất.
- Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương đưa mắt nhìn nhau.
- Là chủ của gia đình, Hứa Hiếu Dương vội vã can ngăn:
- “Bác…bác sĩ Lý, tuy gia đình tôi có công ty riêng, nhưng gần đây luôn bị thua lỗ sắp phá sản rồi.”
- “Không sao, con không thiếu tiền.”
- Hứa Hiếu Dương nhìn sang Liễu Ngọc Phần.
- Bà nói với Lý Hàng một cách thành khẩn: “Con trai, ở rể nhà ta, con không thấy thiệt thòi sao?”
- Lý Hàng chầm chậm quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình: “Cô ấy là bệnh nhân của con, con buộc phải có trách nhiệm đến cùng với cô ấy.”
- "Bắt đầu từ bây giờ, trái tim của cô ấy."
- "Sẽ do con quản lý."
- Nghe những lời này của Lý Hàng, ba người nhà Hứa Mộc Tình không hẹn mà gặp đưa mắt nhìn nhau.
- Liễu Ngọc Phần bất giác ôm trán.
- Nụ cười vô cùng tự tin của Lý Hàng bà lại thấy nhìn hơi ngốc nghếch.
- Đứa con rể này chắc đầu óc không bình thường!
- Làm gì có ai lại chịu đi ở rể chứ!
- “Reng reng reng…”
- Lúc này, chuông điện thoại của Hứa Hiếu Dương vang lên.
- Ông cầm điện thoại lên, sau khi nghe vài câu đơn giản, mặt ông biến sắc!
- “Anh muốn làm cái gì?”
- “Hai triệu?”
- Hứa Hiếu Dương chấn động, bây giờ công ty ông sắp phá sản, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
- “Cầu xin anh tha cho con trai tôi đi! Tôi không có nhiều tiền như vậy!”
- Đối phương cúp máy, Hứa Hiếu Dương đau khổ nhắm nghiền hai mắt.
- Chưa đầy năm mươi tuổi mà khuôn mặt ông đã nhăn nheo như một ông già khô khốc.
- Hứa Hiếu Dương là một người đàn ông thực tế và thành tín.
- Sau khi tốt nghiệp đại học ông đã thành lập một công ty.
- Những năm gần đây ông luôn cần mẫn thành tính kinh doanh.
- Nhưng ba năm trước ông bị tai nạn khiến hai chân tàn phế.
- Sau đó, công ty ngày càng xuống dốc.
- Tuy Hứa Mộc Tình tài đức vẹn toàn, sau khi tốt nghiệp đại học Yến Kinh có về nhà giúp cha kinh doanh.
- Nhưng công ty đã không thể cứu vãn được nữa.
- Lại thêm người trong nội bộ cản trở, nên hai năm nay cả nhà họ sống rất túng thiếu.
- Bần hàn.
- Nhìn nét mặt đau khổ của cha, Hứa Mộc Tình cũng hoảng lên: “Ba, mẹ, rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy?”
- Hứa Hiếu Dương thở dài nói ra sự thật.
- Hóa ra , em trai của Hứa Mộc Tình là Hứa Hạo Nhiên vì lo chạy tiền cho chị làm phẫu thuật nên đã đi đánh bạc.
- Thằng nhóc Hứa Hạo Nhiên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến người ta yên tâm được.
- Nhưng lúc nào xuất phát điểm của nó cũng là tốt.
- Thật là một tên đần độn!
- Bây giờ tên đần độn này nợ người ta những hai triệu, bị một người tên là “Báo đen” bắt nhốt lại.
- “Ba, tên Báo đen này nổi tiếng tàn ác ở Ninh Châu.”
- "Hứa Hạo Nhiên ở trong tay hắn, sẽ bị đánh chết mất!"
- Hứa Mộc Tình vén chăn định bước xuống giường.
- Bỗng tay của Lý Hàng giơ ra, nhẹ nhàng ấn vai cô.
- Cơ thể Hứa Mộc Tình mềm mại.
- Có nét ấm áp dịu dàng
- Và cả mùi thơm rất đặc trưng trên người con gái.
- “Em vẫn chưa thể xuống giường được.”
- “Việc của em trai em để anh xử lý.”
- “Anh?”
- Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hàng đầy kinh ngạc.
- “Nếu em đồng ý để anh mãi bên cạnh em, anh sẽ đi cứu em trai em.”
- "Anh đảm bảo sẽ đưa nó nguyên vẹn hoạt bát trở về."
- Hứa Mộc Tình trầm mặc.
- Trái tim của cô từ lâu đã thuộc về chàng thiếu niên năm xưa.
- Tuy không biết bây giờ anh đang ở nơi nào.
- Nhưng cô vẫn luôn giữ lời hứa, cô cũng có niềm tin rằng anh nhất định sẽ trở về!
- Nỗi đắn đo trong lòng Hứa Mộc Tình đều hiện rõ trên mặt cô.
- Lý Hàng cười nói: “Em không cần nghĩ nhiều, anh chỉ chịu trách nhiệm với trái tim của em.”
- "Đợi khi trái tim của em hoàn toàn khỏe mạnh, nếu em vẫn còn muốn anh ra đi, anh sẽ lập tức biến mất khỏi tầm mắt của em."
- Hứa Mộc Tình cứ mãi nhìn Lý Hàng.
- Thực lòng mà nói, lúc trước Lý Hàng đeo khẩu trang nên cô không nhìn rõ khuôn mặt anh trông như thế nào.
- Khi tỉnh lại lần đầu thấy Lý Hàng .
- Cô không hề cảm thấy ghét anh.
- Ngược lại còn có cảm giác rất thân quen.
- Nụ cười nhìn ngây ngô này.
- Giống hệt cậu bé năm xưa.
- Hơn nữa tên của hai người họ lại y hệt nhau.
- Nhưng trên cổ tay anh ấy lại không có vết sẹo.
- Hai người họ rốt cục có phải là một hay không?