Mục lục

+ Add to Giá sách

Chương trước Chương sau

Chương 15 Phẫu thuật não

  • Sáng sớm hôm sau.
  • Lý Hàng lái xe đưa Hứa Mộc Tình đến công trường bến tàu.
  • Trên đường đi, Hứa Mộc Tình thỉnh thoảng lại quay đầu sang nhìn Lý Hàng.
  • Sau khi cô nhìn quá nhiều lần, Lý Hàng không thể không hỏi:
  • “Chắc trên miệng anh không dính hạt cơm nào đâu nhỉ?”
  • Hứa Mộc Tình lắc đầu.
  • “Vậy em cứ nhìn anh làm gì?”
  • Càng tiếp xúc với Lý Hàng, Hứa Mộc Tình càng nhận ra Lý Hàng giống như một cái hố không đáy, nhìn thế nào cũng nhìn không rõ.
  • Với lại vô hình trung, Lý Hàng đã khiến gia đình cô thay đổi.
  • “Không lẽ anh không nhận ra bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú sao?”
  • “Cháo trứng muối nấu với thịt nạc, nem chua rán, bánh bao áp chảo còn có quẩy nhà ông Vương.”
  • “Bình thường trong hai ba tháng tôi cũng không được ăn một bữa sáng ngon như vậy đâu.”
  • Lý Hàng bật cười: “Đó là bởi vì mẹ thương anh!”
  • “Bà ấy là mẹ tôi chứ không phải mẹ anh.”
  • Trong giọng nói của Hứa Mộc Tình mang theo chút ghen tị.
  • Lý Hàng tới nhà cô chỉ làm vài trò mà mẹ cô đã tốt đối xử tốt với anh như vậy, sau này sẽ ra sao chứ.
  • “Như nhau cả, như nhau cả. Người xưa thường nói nửa chàng rể bằng một cô con gái mà.”
  • Vừa nhắc tới chuyện này, Hứa Mộc Tình ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
  • “Tôi đã nói với anh rồi, tôi đã có người mình thích.”
  • “Anh ta tên gì?” Lý Hàng lập tức hỏi.
  • Hứa Mộc Tình theo quán tính định trả lời: “Anh ấy tên là...”
  • Nhưng cô rất nhanh liền phản ứng lại, nhìn chằm chằm Lý Hàng: “Anh thật đáng ghét!”
  • Nếu đổi thành một cái tên khác, Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ nói ra.
  • Ghét nhất chính là tên của hai người này lại giống nhau y đúc!
  • Với lại không hiểu sao, sau một thời gian dài tiếp xúc với Lý Hàng, Hứa Mộc Tình luôn cảm thấy có một cảm giác quen thuộc.
  • Năm đó, anh ấy cũng là một cậu nhóc ăn xin vô gia cư.
  • Năm đó, anh ấy cũng chăm sóc và bảo vệ cô như vậy.
  • Hai người đều cùng tên cùng họ, không phải là cùng một người đấy chứ?
  • Hứa Mộc Tình thực sự bối rối.
  • Lúc này, Hứa Mộc Tình phát hiện Lý Hàng đang ăn gì đó.
  • Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh đang ăn gì vậy?”
  • Lý Hàng cười nói: “Socola.”
  • Hứa Mộc Tình vừa nghe thấy là socola liền lập tức vươn bàn tay trắng nõn thon dài ra.
  • “Cho tôi một cái.”
  • Kết quả, Lý Hàng đột nhiên nói một câu: “Không cho.”
  • Hứa Mộc Tình sững sờ.
  • Xe hơi mấy trăm ngàn có thể tùy tiện mua cho cô, vậy mà lại keo kiệt với một viên sô cô la?
  • Hứa Mộc Tình chu cái miệng quyến rũ lên: “Đồ keo kiệt!”
  • Không phải Lý Hàng keo kiệt.
  • Mấu chốt là socola đều được đựng trong hộp sắt, lấy ra thì lộ mất.
  • Hứa Mộc Tình hỏi Lý Hàng: “Hôm qua có nhiều vệ sĩ như vậy, nhưng một lúc liền bị anh đánh ngã hết.”
  • “Sao tôi lại cảm thấy anh giống võ lâm cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy?”
  • Lý Hàng cười nói: “Hồi trước anh đã từng cùng một lão ăn xin đi xin cơm.”
  • “Ông ấy nói tôi có một bộ xương thần kì, sau này nhất định sẽ trở thành một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.”
  • “Sau đó còn tặng anh vài bí kíp võ công...”
  • “Thôi đi.”
  • Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Anh đừng nói mấy tình tiết trong mấy bộ phim truyền hình đó nữa.”
  • “Có khi lát nữa anh lại nói bản thân mình biết cả Thiên long thập bát chưởng.”
  • Lý Hàng nói: “Tuy không khoa trương như vậy, nhưng cũng không khác là bao.”
  • Lý Hàng giang hai tay ra: “Bọn họ đều nói hai tay tôi là ‘bàn tay thần thánh’.”
  • Hứa Mộc Tình thở dài bất lực.
  • Bởi vì cô cảm thấy không thể nghe thấy một lời nói thật nào từ miệng của Lý Hàng.
  • Khi đến công trường, Hứa Mộc Tình lập tức xuống xe dẫn công nhân vào làm việc.
  • Trước khi Lý Hàng rời đi, anh đã hét lên một câu với Hứa Mộc Tình.
  • “Những gì anh nói đều là thật.”
  • Hứa Mộc Tình không quay đầu lại mà trả lời: “Đừng nói là ‘hấp’, cho dù là ‘luộc’ thì tôi cũng không tin.”
  • Sau đó, Lý Hàng chở Hứa Hiếu Dương đến bệnh viện.
  • Khi Hứa Hiếu Dương kiểm tra CT.
  • Cứ một lúc Lý Hàng lại nghe thấy tiếng kêu cứu của một người đàn ông ở trong góc hành lang.
  • “Làm ơn hãy cứu mẹ tôi!”
  • “Cộp!”
  • “Tôi xin các người!”
  • “Cộp!”
  • “Cầu xin các người!”
  • “Cộp!”
  • Lý Hàng nghe theo tiếng động đi tới liền thấy một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất không ngừng quỳ lạy y tá!
  • Lý Hàng cau mày, lập tức bước nhanh về phía trước.
  • Người đàn ông này có một vóc dáng khỏe khoắn, dồi dào sức lực.
  • Anh ta có một nền tảng rất vững chắc, vừa nhìn liền biết đã từng tập luyện võ thuật.
  • Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy đang quỳ trên mặt đất như một đứa trẻ cầu xin lòng thương xót.
  • Lý Hàng không thể động lòng!
  • “Có chuyện gì vậy?”
  • Khi y tá nghe thấy giọng nói của Lý Hàng, cô ấy rất vui mừng.
  • Trong bệnh viện tư nhân này, cô ấy là một trong số ít người biết danh tính của Lý Hàng.
  • Để tạo điều kiện cho các y tá phục vụ Hứa Mộc Tình, viện trưởng đã nói danh tính ông chủ của Lý Hàng cho một nhóm nhỏ.
  • Cô ấy là một trong số họ.
  • “Ông ch... khụ khụ! Anh Lý.”
  • “Mẹ của bệnh nhân này bị tích nước trong não vô cùng nghiêm trọng.”
  • “Với lại còn có một cái bóng đen không thể nhìn rõ.”
  • “Tình hình của mẹ anh ta bây giờ đang rất nguy cấp.”
  • “Tuy nhiên, lão phu nhân nhà họ Thôi đột nhiên ngất xỉu được đưa vào bệnh viện của chúng ta.”
  • “Ba bác sĩ chuyên khoa não trong bệnh viện đều đã được điều đi.”
  • Trong khi y tá đang nói chuyện với Lý Hàng, người đàn ông vụt ngẩng đầu lên nói với Lý Hàng.
  • “Anh là bác sĩ sao? Làm ơn hãy cứu mẹ tôi!”
  • Lý Hàng không phải là người thích lo chuyện bao đồng.
  • Anh đã quen với sự sống và cái chết.
  • Nhưng trên thế giới này, có một loại người anh nhất định sẽ giúp.
  • Đó chính là một người con hiếu thảo!
  • Lý Hàng lập tức nói với y tá.
  • “Chuẩn bị phòng mổ!”
  • “Vâng!”
  • Y tá nhanh chóng quay người chạy.
  • Dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho một nhóm chat riêng tư.
  • “Ông chủ lại sắp làm phẫu thuật, mau chuẩn bị đi!!”
  • Ba phút sau, trong phòng mổ.
  • Các công việc chuẩn bị đã xong.
  • Chủ nhiệm Dương cũng lén lút lẻn vào.
  • Anh muốn xem anh Lý này có thực sự thần thánh đến thế không!
  • Tóc của người phụ nữ trung niên đã hoàn toàn được cạo sạch.
  • Da đầu của bệnh nhân cũng đã được khử trùng kỹ lưỡng rồi băng lại bằng băng vô trùng.
  • Y tá đứng bên cạnh tiến hành gây mê bệnh nhân.
  • Lý Hàng đưa tay trái về phía y tá bên cạnh: “Dao.”
  • Ngay khi y tá đưa dao mổ, cô còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Hàng đã mở một lỗ trên da đầu bệnh nhân.
  • Nhanh quá!
  • Chủ nhiệm Dương bên cạnh trố mắt nhìn!
  • Cho đến giờ phút này, chủ nhiệm Dương mới tin rằng anh Lý trước mặt đây thật sự là một cao nhân!
  • Chẳng trách viện trưởng lại tôn trọng anh ấy đến vậy!
  • Bây giờ anh có thể vả cái miệng của mình rồi!
  • “Kẹp da đầu bằng nhựa.”
  • Y tá hoàn toàn làm theo hướng dẫn của Lý Hàng đưa dụng cụ cho anh.
  • Hai tay Lý Hàng như có ma thuật.
  • Tốc độ rất nhanh liền có thể hoàn toàn cuộn lại da đầu của bệnh nhân lại và cầm máu.
  • Sau đó, Lý Hàng dùng dao mổ tách lớp màng xương của da đầu, dùng dao mổ cắt lớp màng xương rồi lật ngược lên.
  • “Cắt sọ bằng khí nén.”
  • Lý Hàng lấy mũi khoan cắt sọ tạo một lỗ hổng trên đầu bệnh nhân.
  • “Dao phay.”
  • Y tá nhanh chóng đưa một con dao phay tốc độ cao cho Lý Hàng.
  • Lý Hàng cầm dao, tay anh chỉ làm vài động tác liền trực tiếp mài mảnh xương ra.
  • Hành động này của Lý Hàng khiến giám đốc Dương bên cạnh nhìn thấy liền nắm chặt tay lại vô cùng phấn khích!
  • Thật quá đặc sắc!
  • Đây chính là một màn trình diễn nghệ thuật!