Chương 14 Tập đoàn Lăng Tiêu
- Hoàng Lạp Mai tức giận!
- “Cháu của tôi mà anh cũng dám đánh, anh cho rằng đây là chuồng chó nhà anh à?”
- Hoàng Lạp Mai tức giận nhìn Lý Hàng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ dữ tợn.
- Thôi Thiên Tứ ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Bà nội, đây không phải lần đầu tiên tên khốn này đánh con đâu, lần trước nó còn đánh mạnh hơn!”
- “Bà nội, cháu là cháu của bà, tên chết tiệt này không phải sẽ đánh bà luôn chứ?”
- Hoàng Lạp Mai giơ tay giận dữ hét lên: “Người đâu! Đánh gãy chân tên khốn kiếp này rồi ném vào thùng rác cho tôi!”
- “Đợi đã!”
- Lúc này, Lưu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương đồng thanh kêu lên.
- Lưu Ngọc Phần đẩy Hứa Hiếu Dương về phía trước đối mặt với Hoàng Lạp Mai.
- “Vương lão phu nhân, bữa tiệc tối nay là do bà mời chúng tôi đến.”
- “Chúng tôi không muốn gây rắc rối ở đây.”
- “Nhưng cháu trai của bà vừa bắt đầu liền gây sự với chúng tôi.”
- “Bịa ra những lời nói xằng bậy để xúc phạm con gái tôi.”
- Hứa Hiếu Dương nói đến đây, Thôi Thiên Tứ ngay lập tức hét lên.
- “Ai có mắt cũng có thể nhìn ra gia đình nhà các người có vấn đề.”
- “Dự án này chắc chắn là do con gái ông...”
- Thôi Thiên Tứ chưa kịp nói xong đã thấy Lý Hàng giơ tay lên.
- Anh ta ngay lập tức sợ hãi trốn sau Hoàng Lạp Mai.
- “Bà nội, nó lại muốn đánh con.”
- Trong đôi mắt chim ưng của Hoàng Lạp Mai lóe lên một tia gai góc!
- Bà nhìn chằm chằm Lý Hàng nói: “Có gan thì đánh cháu ta lần nữa xem!!”
- Khóe miệng Lý Hàng khẽ nhếch lên, sau đó cơ thể của Lý Hàng di chuyển một chút.
- Đột nhiên!
- Lý Hàng chớp mắt đã ở sau lưng Hoàng Lạp Mai.
- “Bốp!”
- Một nửa khuôn mặt của Thôi Thiên Tứ đã hoàn toàn bị đánh sưng, còn in sâu năm dấu tay.
- Sau đó, chỉ nghe thấy Lý Hàng dùng giọng nói có vẻ bình thản nhưng lại có thể lọt vào tai từng người một nói.
- “Cái tát này là do Vương lão phu nhân bảo tôi tát.”
- “Mày! Đồ khốn nạn!”
- “Người đâu! Người đâu!”
- Đột nhiên, cả chục vệ sĩ giận dữ xông vào.
- Hoàng Lạp Mai đưa tay chỉ Lý Hàng, giận dữ hét lên với vệ sĩ.
- “Đánh gãy chân tay nó cho tôi!”
- Đám vệ sĩ lập tức ùa đến!
- “Bốp!”
- “Bốp!”
- “Bốp!”
- Chỉ trong nháy mắt, cả chục tên vệ sĩ cường tráng nằm trên mặt đất.
- Không ngừng kêu la!
- Hoàng Lạp Mai cực kỳ sốc, bà nhanh chóng kéo Thôi Thiên Tứ ra sau.
- “Mày… mày muốn làm gì?”
- Cùng lúc đó, Thôi Hải Phong cũng vội vàng cùng hàng chục chủ tịch của các công ty bước tới.
- Những người này trừng mắt nhìn Hứa Hiếu Dương.
- Thôi Hải Phong chỉ vào Hứa Hiếu Dương nói.
- “Hứa Hiếu Dương, những người tham dự bữa tiệc tối nay phân nửa là các chủ tịch ở Ninh Châu.”
- “Không lẽ cái công ty nhỏ bé của ông dám đấu lại nửa cái thành phố Ninh Châu sao?”
- Trước khi đến, thật ra Hứa Hiếu Dương đã không ngừng tự nhủ bản thân phải nhẫn nhịn.
- Nhưng vào lúc này, có Lý Hàng đứng bên cạnh, không hiểu vì sao Hứa Hiếu Dương lại đột nhiên trở nên kiêu ngạo như vậy!
- Ông ngẩng đầu lên.
- Ngẩng cao đầu nói:
- “Thôi Hải Phong, dòng họ nhà ông từ thế hệ của cha tôi đã luôn chèn ép nhà chúng tôi!”
- “Những năm qua không phải tôi muốn đấu với ông, là do các người không để cho tôi con đường sống!”
- Thôi Hải Phong cười giễu cợt.
- “Tối nay tôi mời ông đến đây là đã cho ông thể diện rồi.”
- “Vốn dĩ tôi muốn chung sống hòa bình với ông.”
- “Chỉ cần ông bỏ ra năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty ông.”
- “Từ giờ về sau gia đình ông có thể sống mà không phải lo lắng.”
- Hứa Hiếu Dương đột nhiên bật cười lớn tiếng: “Ha ha ha ha!”
- Hứa Hiếu Dương bình thường luôn là một người đàn ông tốt, trước giờ vẫn luôn hòa nhã.
- Bây giờ lại trông vô cùng kiêu ngạo!
- “Thôi Hải Phong, ông trông tôi giống một thằng ngốc lắm sao?”
- “Nếu tôi bán chỗ cổ phần này cho ông, không tới hai ngày, mọi thứ trong công ty tôi đều sẽ bị ông cướp mất.”
- “Không phải các người muốn có dự án bến cảng này trong tay tôi sao?”
- “Nằm mơ đi!”
- “Cho dù ông đây có ném dự án này xuống biển để nuôi cá, cũng sẽ không giao cho đám người khốn nạn các người!”
- Tiếng Hứa Hiếu Dương như tiếng chuông đồng hồ.
- Rơi xuống đất cũng có âm thanh!
- Khi mỗi một từ được truyền vào tai người bên cạnh.
- Như thể có ai đó đang rung một hồi chuông bên tai họ.
- Lúc này, Hứa Hiếu Dương nói với Lý Hàng trước mặt mọi người.
- “Con rể tốt, ba chấp nhận đề nghị của con!”
- Lúc này, Hứa Hiếu Dương dùng hai tay chống lấy xe lăn.
- Sau đó ông từ từ nhấc người ra khỏi xe lăn.
- Dường như ông đang đứng lên một lần nữa.
- Ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm vào mọi người trước mặt.
- Nhìn chằm chằm vào những người được gọi là nhà giàu đại diện cho một nửa Ninh Châu.
- “Tôi xin thông báo với mọi người một chuyện.”
- “Kể từ bây giờ, công ty Sunshine sẽ được đổi tên thành tập đoàn Lăng Tiêu!”
- “Nếu các người muốn đấu thì đấu!”
- “Tôi, Hứa Hiếu Dương! Tôi cùng con rể và con gái sẽ ở trong văn phòng đợi tiếp đãi mấy người!!”
- Khí thế ngút trời!
- Che cả mây xanh!
- Mắt thấy mấy người nhà Hứa Hiếu Dương xoay người rời đi.
- Hoàng Lạp Mai đột nhiên chỉ vào Hứa Hiếu Dương hét lên: “Ngăn chúng lại, mau ngăn chúng lại!!”
- Cơ thể Lý Hàng hơi nghiêng sang một bên.
- Anh nhìn Hoàng Lạp Mai, để lại một ánh mắt.
- “Thình thịch!”
- “Thình thịch!”
- Hoàng Lạp Mai mạnh mẽ hít một hơi khí lạnh, bà lập tức nắm chặt lấy tim.
- “Mẹ, mẹ bị sao vậy!?”
- “Bà nội! Bà nội!”
- Con ngươi của Hoàng Lạp Mai càng lúc càng mở rộng, cơ thể bà đột ngột run lên.
- Đột nhiên bà mạnh mẽ ngẩng cổ lên, sau đó như thể bị sét đánh.
- Toàn thân cứng đờ!
- Bà ta ngất xỉu trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người,.
- “Nhanh! Mau đưa đến bệnh viện!”
- Lúc này, gia đình Lý Hàng đã lên xe.
- Hứa Hạo Nhiên liên tục giơ ngón tay cái lên cho Hứa Hiếu Dương.
- “Ba, hôm nay ba ngầu thật đấy!”
- “Những người được gọi là chủ tịch vừa rồi đều bị ba làm cho câm miệng không nói lên lời!”
- Hứa Mộc Tình và Lưu Ngọc Phần cũng vui vẻ nhìn Hứa Hiếu Dương.
- Từ khi Lý Hàng xuất hiện trong nhà họ, tinh thần Hứa Hiếu Dương ngày càng tốt hơn.
- Ngay cả nói chuyện cũng khí thế hơn nhiều so với trước đây.
- Mà chính Hứa Hiếu Dương cũng chỉ thở dài một hơi, ông nhìn hai chân của mình.
- “Nếu chân của ba có thể đi lại thì thật tốt biết bao.”
- Lý Hàng đang lái xe đột nhiên nói:
- “Ngày mai, con đưa ba đi kiểm tra CT. Đợi con xem xong tình hình của ba, con sẽ sắp xếp cho ba một cuộc phẫu thuật.”
- “Khoảng nửa tháng, cha có thể thoải mái đi lại.”
- “Sau sáu tháng hồi phục, có thể chơi bóng trên sân thể thao.”
- Yên tĩnh.
- Bên trong xe hơi là một khoảng không im lặng.
- Như thể chỉ cần một cây kim rơi xuống đất, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
- Sau một lúc lâu, đôi mắt Hứa Mộc Tình sáng lên hỏi:
- “Những gì anh vừa nói không phải đùa đấy chứ?”
- Khóe miệng Lý Hàng hơi nhếch lên: “Lừa em thì anh là chó con.”
- Trong xe lập tức truyền đến tiếng hoan hô của Hứa Hạo Nhiên.
- Lưu Ngọc Phần quở trách.
- Còn Hứa Mộc Tình thì cười ngây ngốc.
- Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm Lý Hàng.
- Trong mắt cô có một tia ấm áp lạ thường.
- Còn có một sự nghi ngờ mạnh mẽ.
- Anh… rốt cuộc tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy?