Chương 12 Điên cuồng chiều vợ
- “Dạ vâng, thưa quý khách, xin chờ một chút tôi sẽ làm thủ tục ngay ạ!”
- Cầm chiếc thẻ ngân hàng đen trên tay, người bán hàng vội vàng bước về phía quầy.
- Nữ nhân viên bán hàng có thái độ tồi tệ vừa nãy vẫn đang sững sờ đứng bên cạnh.
- Đây… đây là thật sao?
- Không thể thế được!
- Mình sẽ không phải uống nước rửa kính thật đấy chứ?
- Sẽ chết người đó!
- Phải làm sao, phải làm sao đây!?
- Lúc này, nữ nhân viên bán hàng mới kia mang hóa đơn đến, yêu cầu Lý Hàng ký tên.
- Nhìn thấy Lý Hàng thật sự mua xe, Hứa Mộng Tình nhanh chóng hỏi Lý Hàng.
- “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
- “Chút ít vậy mà nhiều sao?”
- Lý Hàng nói một câu khiến hai nữ nhân viên bán hàng bên cạnh suýt ngất.
- “Cũng chỉ là hơn bảy trăm ngàn thôi mà, không khác gì mua một gói mì ăn liền.”
- “Nếu em thích mẫu xe như thế này vậy thì mua luôn sáu chiếc sáu màu bên cạnh luôn đi, mỗi ngày đổi một màu.”
- Thế nào gọi là nhà giàu mới phất?
- Thế nào gọi là điên cuồng chiều vợ?
- Nhìn đi!
- Chính là như thế này!
- Dưới sự kiềm chế mạnh mẽ của Hứa Mộc Tình, Lý Hàng rất “nuối tiếc”.
- Anh “chỉ” mua một chiếc Mercedes-Benz màu trắng.
- Ban đầu anh muốn mua cho Hứa Hiếu Dương, Lưu Ngọc Phần và Hứa Hạo Nhiên mỗi người một chiếc.
- Như vậy, đi làm hay tan làm cũng không có ai chen chúc với anh.
- Anh có thể hoàn toàn tận hưởng thế giới hai người với Hứa Mộc Tình.
- Thật đáng tiếc, vợ anh quá tiết kiệm.
- Tại sao không cho anh cơ hội để vung tiền chứ?
- Sau khi hoàn tất các thủ tục, xe lập tức được khởi động.
- Trước khi Hứa Mộc Tình lái xe đi, cô đột nhiên nghĩ đến chiếc xe máy điện đang nằm trong góc.
- “Còn chiếc xe máy điện thì sao?”
- Lúc này, nữ nhân viên bán hàng trước đó coi thường Hứa Mộc Tình liền co người lại định rút lui.
- “Đứng lại.”
- Nữ nhân viên bán hàng hoàn toàn cứng đờ!
- Cô ta quay người lại, cầu xin sự thương xót: “Quý khách.”
- “Nước rửa kính không uống được đâu, sẽ chết người đấy ạ!”
- Lý Hàng ném ra một tờ một trăm tệ.
- Trên tờ tiền này có ghi địa chỉ nhà của Hứa Hiếu Dương.
- Anh nhàn nhạt nói: “Lái chiếc xe máy điện kia tới địa chỉ này.”
- ...
- Tòa nhà cao ốc Phương Phương này là một tòa nhà văn phòng hơn mười tầng đã tồn tại được nhiều năm.
- Bức tường bên ngoài cũng đã loang lổ.
- Công ty của Hứa Hiếu Dương và văn phòng công ty Sunshine đều nằm trong tòa nhà văn phòng cũ kĩ này.
- Hứa Mộc Tình lái xe từ từ đi về phía cổng của tòa nhà.
- Cho đến bây giờ Hứa Mộc Tình vẫn cảm thấy mọi thứ đều quá không chân thực.
- Ngay cả khi tay cô đang nắm vô lăng chiếc xe hơi mới tinh này, cô vẫn có cảm giác hư ảo như sương mù.
- Hứa Mộc Tình quay lại nhìn Lý Hàng, phát hiện anh đang vui vẻ ăn gì đó.
- Cô nhướng mày hỏi: “Anh đang ăn gì vậy?”
- Lý Hàng nhanh chóng nuốt viên sô cô la vào trong bụng.
- “Không có, anh không ăn gì cả.”
- “Rõ ràng tôi nhìn thấy anh đang ăn cái gì đó.”
- Khóe miệng Lý Hàng cong lên nói: “Vậy có cần anh há miệng cho em xem không?
- Cô đang định đáp lại thì đột nhiên ở cổng lầu một trước mặt có thứ gì đó được ném ra, Hứa Mộc Tình nhanh chóng đạp phanh.
- Lúc này, chỉ thấy vài nhân viên bảo vệ tùy ý ném ra một đống tài liệu.
- Ngay sau đó, Lý Hàng và Hứa Mộc Tình nghe thấy tiếng hét của Hứa Hiếu Dương.
- “Không được ném, không được ném.”
- “Tôi đã nói với các anh rồi, công ty chúng tôi sẽ thanh toán phí tài sản ngay lập tức.”
- Lúc này, chỉ thấy một vài thanh niên đang đẩy Hứa Hiếu Dương, nhanh chóng từ bên trong chạy ra.
- Họ nhặt những tài liệu mà nhân viên bảo vệ đã vứt trên mặt đất lên.
- Đồng thời, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ phẫn nộ!
- Hứa Hiếu Dương ngồi trên xe lăn đối diện với một người đàn ông trung niên bụng phệ.
- Ông ta là quản lý tài sản của tòa nhà này, Trần Dũng.
- Trần Dũng khoanh tay đứng trước mặt Hứa Hiếu Dương.
- Ông ta ngẩng đầu lên.
- Khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt.
- Khinh bỉ.
- Coi thường!
- “Tôi đã làm quản lý tài sản của tòa nhà này hơn mười mấy năm, trước giờ chưa từng thấy loại người nào như ông.”
- “Tôi nói này, Hứa Hiếu Dương, ông không có tiền thì chính là không có tiền, mỗi ngày đều ở đây giả bộ cái gì!?”
- “Toàn bộ toà cao ốc văn phòng này, ai mà không biết công ty ông đã phá sản.”
- Trần Dũng đứng trước mặt Hứa Hiếu Dương.
- Ông ta duỗi tay chỉ vào trán Hứa Hiếu Dương.
- “Tôi nói cho ông biết, bây giờ tôi đã khách khí với mấy người lắm rồi!”
- “Nếu trong vòng mười phút nữa ông không chuyển những thứ trong văn phòng này đi cho tôi.”
- “Tôi sẽ lập tức kêu người vứt hết những thứ vô dụng trong văn phòng của ông xuống dưới!”
- Nói đến đây, ngón tay của Trần Dung lại chỉ vào trán Hứa Hiếu Dương!
- “Nghe rõ chưa hả, tên què!”
- Lúc này Hứa Mộc Tình mới vội vàng đẩy cửa xe đi lên.
- Cùng lúc Hứa Mộc Tình xuống xe, Lý Hàng lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn.
- Nội dung tin nhắn rất đơn giản.
- “Trong vòng ba phút, mua đứt tòa cao ốc Phương Phương.”
- Hứa Mộc Tình giận dữ bước đến trước mặt Trần Dũng.
- “Quản lý Trần, ông làm vậy có phải quá đáng lắm không!?”
- Khoảnh khắc Trần Dũng nhìn thấy Hứa Mộc Tình, mắt ông ta lập tức ấy sáng lên.
- “Ồ, đây không phải là cô Hứa sao?”
- “Sao mà phẫu thuật xong trở về liền đột nhiên xinh đẹp hơn trước vậy.”
- “Cô Hứa, công ty của cô bây giờ thậm chí không thể trả phí tài sản, cô cũng đã thất nghiệp rồi.”
- Vừa nói lông mày của Trần Dũng vừa nhướn lên.
- Ánh mắt ông ta nhìn Hứa Mộc Tình rất ám muội.
- Trên khuôn mặt to béo đầy dầu của ông ta là một nụ cười mờ ám.
- “Có định tìm một công việc mới không?”
- “Anh đây có thể giới thiệu cho em một việc.”
- “Bíp…”
- “Bíp…”
- Đột nhiên, một tiếng còi chói tai vang lên.
- Lúc này, Lý Hàng từ trên xe chậm rãi bước xuống.
- Lý Hàng bước không nhanh.
- Nhưng mỗi bước đi tốc độ đều đặn, phong thái ưu nhã.
- Lúc này, ánh mắt của mọi người đều bị Lý Hàng thu hút.
- Cùng lúc đó, Trần Dũng cũng nhận được một cuộc gọi.
- Trong điện thoại, ông chủ của Trần Dũng tỏ ra rất hào hứng.
- “Vừa rồi tòa cao ốc Phương Phương đã được một ông chủ lớn mua lại!”
- “Xe của ông chủ đang ở dưới lầu, là xe Mercedes-Benz mới tinh! Còn chưa có biển xe!”
- “Ông lập tức lên đón tiếp cho tôi, tôi sẽ tới ngay!”
- Trần Dũng cúi đầu gập người, nhanh chóng lao lên.
- “Ông chủ!”
- “Hoan nghênh ông chủ!”
- Lý Hàng dừng lại trước mặt Trần Dũng.
- Từ trên cao nhìn xuống.
- Đôi mắt anh thờ ơ.
- “Ông là quản lý tài sản của tòa nhà này?”
- “Vâng là tôi!”
- Lý Hàng lại hỏi: “Ông đã làm ở đây hơn mười mấy năm?”
- “Vâng vâng!”
- “Ông chủ, tôi đã làm việc ở đây hơn mười mấy năm, siêng năng cần cù, mọi chuyện trên dưới trong tòa nhà này tôi đều rất rõ...”
- “Ông bị sa thải.”
- Lời nói đột ngột khiến Trần Dũng sững sờ.
- Lý Hàng thong thả đi tới trước mặt Hứa Mộc Tình, anh nhặt một tập tài liệu từ dưới đất lên, đưa cho Hứa Hiếu Dương.
- Anh cười nói: “Ba, từ nay tòa nhà này là của con”.
- ...
- Sau bữa tối, trong phòng khách.
- Cả gia đình Hứa Mộc Tình bốn người đều ngồi quanh bàn ăn.
- Bốn người họ nhìn chằm chằm Lý Hàng đang ngồi đối diện bàn ăn.
- Cuối cùng, Lưu Ngọc Phần mở miệng nói.
- “Tiểu Hàng, rốt cuộc con có bao nhiêu tiền vậy?”
- “Con thật sự là bác sĩ sao?”
- “Ngay cả khi là bác sĩ thì cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”
- Lưu Ngọc Phần vừa nói liền hỏi ba câu.
- Hứa Hiếu Dương kích động đến bây giờ chưa ổn định.
- Công ty của ông đã thuê văn phòng ở tòa cao ốc Phương Phương hơn mười mấy năm, trước giờ chưa bao giờ nghĩ rằng tòa nhà văn phòng đó sẽ trở thành của riêng mình!
- Con rể này thật khiến người ta không ngờ tới!
- Lý Hàng vẫn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên vỗ tay.
- “Chị, có phải anh rể chính là thần đánh bạc!”
- “Tiền đều là do đánh thắng mà được!”
- “Trong vài phút liền có vài chục triệu!”
- Lý Hàng vốn đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, bây giờ em rể đã nói vậy lại khiến anh tìm được một cái cớ.
- Anh không phủ định mà thuận theo suy nghĩ của em rể để mọi chuyện trôi qua.
- Hứa Hạo Nhiên nói ba hoa về Lý Hàng.
- Lưu Ngọc Phần nghe xong, không vì Lý Hàng có nhiều tiền như vậy mà vui mừng.
- Thay vào đó, bà nhìn Lý Hàng nói một cách nghiêm túc.
- “Cờ bạc không phải một việc đúng đắn, sau này con tuyệt đối không được chơi nữa.”
- “Với lại, ngay cả khi con có tiền cũng không thể tiêu xài một cách tùy tiện như vậy.”
- Lúc này, Lý Hàng gãi đầu cười nói.
- “Mẹ! Túi con có quá nhiều tiền, cứ vô tư đi ạ.”