Chương 1 Kiếp sau hãy cưới em sớm hơn
- "Lý Hàng, không biết anh có thể nhận được tin nhắn này hay không."
- "Đây là lần đầu tiên em gửi tin nhắn cho anh, có lẽ cũng là lần cuối cùng."
- "Có lẽ em không thể làm cô dâu của anh được nữa rồi…"
- "Kiếp sau hãy cưới em sớm hơn."
- Một giọng nói run rẩy vang lên trong phòng phẫu thuật tối tăm.
- Không khí ngập tràn mùi thuốc sát trùng.
- Hứa Mộc Tình đang nằm trên chiếc bàn phẫu thuật.
- Lạnh lẽo.
- Thấu xương.
- U ám.
- Cô sắp làm phẫu thuật tim, nên nhờ bác sĩ giúp cô gửi đi một tin nhắn.
- Cô đã gọi rất nhiều lần vào số điện thoại này nhưng không có ai bắt máy.
- Trước khi vào phòng phẫu thuật, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
- Tin nhắn đó gửi đi trong giờ phút hấp hối như sự kỳ vọng vào kiếp sau của cô.
- Dưới tác dụng của thuốc mê, đôi mắt sâu thẳm đầy đau thương của cô từ từ khép lại.
- Một giọt lệ lăn dài trên gò má thanh tú nhợt nhạt.
- Nhưng.
- Tin nhắn này không được gửi đi.
- Vị bác sĩ dáng người cao ráo, cân đối, ánh mắt sắc như dao đứng bên cạnh.
- Không hề gõ một chữ nào vào chiếc điện thoại trên tay.
- Anh tháo khẩu trang, để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
- Nhìn Hứa Mộc Tình chìm vào hôn mê.
- Ánh mắt anh chất chứa tình cảm.
- Nhẹ nhàng nói với cô: “Không cần đợi kiếp sau, anh trở về rồi.”
- Lý Hàng đeo lại khẩu trang.
- Anh chầm chậm giơ hai tay lên.
- Dưới ánh đèn phẫu thuật, đôi tay của anh vô cùng nhanh nhẹn.
- Tĩnh lặng.
- Căn phòng phẫu thuật vô cùng yên tĩnh.
- Mười mấy chuyên gia đầu ngành tim mạch trong và ngoài nước đứng vây quanh Lý Hàng.
- Tóc đen, tóc vàng, tóc nâu, tóc muối tiêu!
- Toàn là nữ giới!
- Khi họ nhận được tin, liền lập tức bỏ dở tất cả mọi thứ
- Thậm chí có người còn từ chối lời mời của nữ hoàng nước Anh mà lập tức bay từ các nơi trên thế giới về đây.
- Chỉ để.
- Chứng kiến thời khắc kỳ tích này!
- Căng thẳng!
- Kích động!
- Không còn gì vinh dự hơn được tận mắt chứng kiến thần y phẫu thuật!
- Đôi tay của anh ta được ca ngợi là “bàn tay thần thánh”!
- Bàn tay thần thánh có thể cứu người.
- Cũng có thể giết người!
- Anh ta, quyền thế ngất trời!
- Anh ta, vô cùng giàu có!
- Anh ta là người bảo vệ trật tự cho vùng đất Hồng Hải hỗn loạn!
- Được người người tôn sùng.
- Một vị thần!
- Nhưng đường đường một vị thần của Hồng Hải, tại sao lại xuất hiện ở phòng phẫu thuật nhỏ bé này?
- Mười sáu năm trước, anh trai của Lý Hàng đột ngột qua đời!
- Anh ta cùng với người mẹ ốm nặng của mình bị cha ruột đuổi ra khỏi nhà, chuyển đến Ninh Châu.
- Sau khi mẹ mất, Lý Hàng lưu lạc đầu đường xó chợ.
- Không còn lối thoát
- Anh ta còn bị một con chó hoang điên cuồng đuổi cắn.
- Khoảnh khắc anh ta tuyệt vọng nhất, bất lực nhất.
- Có một cô bé buộc tóc đuôi gà, mặc một chiếc váy hoa ngắn xuất hiện trước mặt anh.
- Cô bé huơ cây gậy nhỏ trong tay, rõ ràng cô cũng rất sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết dũng khí đuổi con chó hoang đi.
- Cô bé đưa Lý Hàng về căn nhà nhỏ của mình.
- Nhà của Hứa Mộc Tình tuy không giàu có, nhưng vẫn thu nhận một cậu bé giống ăn xin như Lý Hàng.
- Là cả nhà Hứa Mộc Tình đã cho Lý Hàng sức mạnh và dũng khí để tiếp tục sống.
- Đó là thời gian ấm áp nhất, hạnh phúc nhất trong đời Lý Hàng.
- Hai con người nhỏ bé thầm cảm mến nhau, cùng nhau hẹn ước trọn đời.
- Sau này, Lý Hàng gặp được một ông già ăn xin, cũng chính là sư phụ của anh ta.
- Ông già ăn xin nói, Hứa Mộc Tình bị bệnh tim bẩm sinh, sẽ không sống qua hai mươi lăm tuổi.
- Lý Hàng đã thề rằng nhất định phải cứu được Hứa Mộc Tình!
- Anh ta cùng với ông già ăn xin bước lên một chiếc tàu viễn dương.
- Lúc chia xa, Hứa Mộc Tình tặng cho Lý Hàng chiếc hộp sắt đựng socola mà cô thích nhất.
- Lý Hàng để lại số điện thoại của mẹ cho cô, kêu cô có việc thì gọi cho anh.
- Anh nói đi nói lại rằng mình nhất định sẽ quay về!
- Lý Hàng cùng ông già ăn xin đi đến Hồng Hải.
- Đó là một vùng đất vô cùng rộng lớn và giàu có.
- Nhưng nơi đó cũng rất hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh.
- Năm năm, anh ta chiến đấu với những kẻ vô địch ở Hồng Hải!
- Rửa tay bằng máu của kẻ thù.
- Năm đó anh ta mới mười lăm tuổi!
- Đến năm mười tám tuổi, anh ta quét sạch hết những trở ngại.
- Trở thành vị thần thật sự đứng sừng sững trên đỉnh cao Hồng Hải!
- Giết người rồi mới cứu người!
- Từ đó về sau, bàn tay anh ta bắt đầu cầm dao phẫu thuật.
- Anh ta từng chữa cho dân thường.
- Từng cứu quý tộc.
- Ngay cả nhà giàu bậc nhất, hay tổng thống muốn đặt lịch khám cũng phải xem tâm trạng của Lý Hàng!
- Nhiều năm tích lũy khiến anh trở nên thiên hạ vô song.
- Thần y!
- Vị thần của Hồng Hải!
- Chỉ cần anh giậm chân, cả thế giới đều run sợ!
- Giờ đây, anh đã quay về!
- …
- Gió khẽ thổi nhẹ qua rèm cửa sổ màu trắng.
- Làm lay động mái tóc mềm như lụa của Hứa Mộc Tình.
- Nhìn Hứa Mộc Tình chìm trong giấc ngủ, khóe môi Lý Hàng khẽ cong lên
- Anh ấy cười rồi.
- Ca mổ rất thành công, bệnh tình của Hứa Mộc Tình tạm thời thuyên giảm.
- Thành tim của cô bẩm sinh vốn mỏng, không thể điều trị bằng cách phẫu thuật được
- Buộc phải luôn điều dưỡng, bởi vậy khoảng thời gian sắp tới.
- Vị thần y của Hồng Hải là Lý Hàng buộc phải theo sát bên cô.
- Hơn nữa, Lý Hàng lại còn phải che giấu thân phận của mình.
- Một mặt là vì chuyện anh ta rời khỏi Hồng Hải không thể tiết lộ ra ngoài.
- Chung quy một khi thần y rời khỏi Hồng Hải, nhất định sẽ thu hút sự quan tâm thái quá của các thế lực lớn.
- Hứa Mộc Tình sẽ trở thành mục tiêu công kích!
- Như thế sẽ chỉ gây thêm áp lực cực lớn và những xáo trộn chưa biết thế nào.
- Không có lợi cho sự hồi phục của cô!
- Ngoài ra, lần này về nước Lý Hàng cũng mang theo trong mình một nhiệm vụ.
- Lão ăn xin năm xưa đưa anh xuất ngoại đã mất rồi, trước khi mất có để lại một di nguyện, mong muốn Lý Hàng thay ông ấy hoàn thành.
- Trước khi hoàn thành được di nguyện này, Lý Hàng không thể tiết lộ thân phận được.
- Nghĩ đến đây, Lý Hàng lấy từ trong túi ra chiếc hộp socola bằng sắt theo anh suốt mười sáu năm qua.
- Năm đó, vào lúc chia xa.
- Hứa Mộc Tình đã tặng hộp socola mình yêu thích nhất cho Lý Hàng.
- Khiến anh vĩnh viễn không quên lời thề xưa.
- Lý Hàng lấy một viên socola từ trong hộp, đưa vào miệng chậm chạp nhai.
- Anh thích ăn tất cả các loại socola, nhưng chưa bao giờ thay hộp sắt.
- Mỗi khi vui mừng hay căng thẳng anh đều ăn một viên socola.
- Vị mềm mại ngọt ngào của socola sẽ xoa dịu tâm trạng của anh.
- Còn bây giờ anh đang vui mừng.
- Hay căng thẳng?
- Khóe miệng Lý Hàng tách ra, bàn tay thần thánh khẽ giơ về phía khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Mộc Tình.
- “Cạch!”
- Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
- Một cặp vợ chồng trung niên bước vào.
- Người đàn ông ngồi trên xe lăn, người phụ nữ đẩy ông ta đi vào phòng.
- Họ chính là cha mẹ của Hứa Mộc Tình.
- Hứa Mộc Tình được di truyền rất nhiều ưu điểm từ cha mẹ.
- Sau lưng bọn họ còn có viện trưởng của bệnh viện tư này!
- Hai ngày trước Lý Hàng đã mua lại bệnh viện này với giá hai tỷ!
- Mục đích chỉ để cho vợ chưa cưới của anh là Hứa Mộc Tình được điều trị trong một môi trường thoải mái.
- Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cho Hứa Mộc Tình chưa đến năm phần trăm.
- Trước khi cô được đẩy vào phòng mổ coi như đã bị ghi vào sổ phán quyết!
- Lý Hàng đã làm nên kỳ tích trong lịch sử y học!
- Nếu không phải bây giờ còn có người khác, e là viện trưởng đã quỳ mọp xuống rồi.
- Đây nào phải còn người.
- Đây là thần!
- “Bác sỹ, con gái tôi vẫn chưa tỉnh sao?”
- Nét mặt Hứa Hiếu Dương ủ rũ.
- Tiều tụy.
- Trong nhà xảy ra nhiều việc như vậy, đã hơn nửa tháng nay ông ngủ không ngon giấc.
- Lý Hàng nhìn chân Hứa Hiếu Dương, mí mắt khẽ động đậy.
- Chỉ mới nhìn sơ qua.
- Lý Hàng đã chắc chắn rằng.
- Đôi chân này có thể điều trị được!
- “Giờ này chắc cô ấy cũng tỉnh lại rồi.”
- Vừa nói, trên giường bệnh phát ra tiếng nói mớ.
- “Ưm…”
- “Con gái tỉnh rồi!”
- Liễu Ngọc Phần vội bước đến bên giường.
- Bờ mi cong dài của Hứa Mộc Tình khẽ động đậy.
- Đôi mắt to đẹp mở ra.
- “Mẹ?”
- “Tình Tình, con gái ngoan của mẹ!”
- “Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!”
- Kỹ thuật khâu của Lý Hàng vô cùng cao siêu.
- Sau khi phẫu thuật xong, Hứa Mộc Tình ngủ mê mấy ngày tỉnh dậy mà không cảm thấy đau đớn mấy.
- Hơn nữa, nói năng cũng có sức hơn lúc trước nhiều.
- Hứa Mộc Tình nhìn qua Lý Hàng.
- Anh cũng chăm chú nhìn cô.
- Anh khẽ nở một nụ cười.
- Hứa Mộc Tình bỗng cảm giác, nụ cười này.
- Nhìn rất quen thuộc.
- “Anh, anh là…”
- “Tôi tên Lý Hàng.”
- Lý…Lý Hàng?
- Hứa Mộc Tình ngơ ngác nhìn Lý Hàng.
- Sao anh ta cũng tên là Lý Hàng? Lẽ nào anh đã quay về rồi?